Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 2: Huynh đệ

Hắn là người chưa từng biết đến việc kéo bùn bưng nước, nhưng hắn đã quyết định mình trở thành Trần Tam Lang rồi, càng không thể nhắm mắt giả vờ chết. Vừa định mở mồm nói, thì nghe thấy tiếng ‘ọc ọc’ vang lên, hóa ra từ sáng sớm đến bây giờ chưa có hạt cơm nào vào bụng, nên bụng mới đánh trống như vậy.

- Tối như vậy à.

Hắn không chịu được vì hắn đang sốt, nhìn trái nhìn phải chỉ là một mảng tối om, chỉ nhìn thấy lờ mờ hai bóng dáng nho nhỏ:

- Tại sao không bật đèn?

- Tam ca chắc không nhớ?

Hai bóng dáng ngây ra một lúc, đứa lớn hơn một chút là Ngũ Lang nói:

- Ca ca đã đi đòi rồi mà, đại nương nương không cho, rồi còn chửi mắng thậm tệ.

- Con mẹ nó.

Hắn, cũng chính là Trần Tam Lang không kìm nổi cơn giận giữ nói:

- Đây là ngược đãi vị thành niên à!

- Thế nào là vị thành niên?

- Chính là như các ngươi đó.

Trần Tam Lang tức giận nói.

- Thế còn ca ca.

- Những đứa bé đáng thương này, đúng là không nên nói cho chúng biết…

Trần Tam Lang đối với cái thế giới này, cũng có cảm giác sợ hãi, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm quen với cuộc sống này, hắn quyết định đêm nay đành phải mò mẫm trong đêm tối, dù sao cũng không đến mức lấy đũa thông vào lỗ mũi đâu?

- Có cái gì ăn không?

- Có, có.

Trẻ con rất nhạy cảm, khi thấy hắn đã khỏe lại bình thường, hai đứa nhỏ cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn, ngay lấp tức tiểu Lục Lang lại với cái thói quen cũ bò lên. Trần Tam Lang lần này không đẩy nó ra, để nó tựa vào trên đầu gối.

Ngũ Lang đưa cho hắn một vật khối hình cái dùi.

Trần Tam Lang nhận lấy và sờ sờ, hẳn là một miếng bánh bột, một nụ cười chế diễu trên môi “Cái này nhất định là không thể thông vào lỗ mũi được rồi”. Liều mình cắn một miếng, cũng không biết đó là vỏ của ngũ cốc hay là cám lúa mì sơ chế, dù sao trong miệng trong cổ họng có cảm giác như có một vật lạ thô ráp.

- Cái này có thể ăn không?

- Có thể ăn…

Ngũ Lang nói:

- Buổi chiều chính là ăn cái này.

- Mẹ nó…

Trần Tam Lang bực mình chửi một tiếng, nhưng thực sự hắn rất đói, cũng chỉ có thể ăn khô như vậy, phùng mồm trợn mắt cũng không thể nào nuốt xuống được, khản lên một tiếng:

- Nước…

Lục Lang run lẩy bẩy bưng cho hắn một bát nước lớn đặt xuống trước mặt.

Trần Tam Lang uống hai ngụm lớn để có thể nghiền nát thức ăn trong miệng. Lúc này hắn mới phát hiện ra rằng thứ nước đó trong suốt và ngọt lành, làm cho sự buồn bực được an ủi phần nào.

Với số nước đấy hắn đã ăn hết một cái bánh, Trần Tam Lang còn cảm thấy đói, theo bản năng hắn hỏi:

- Có còn không?

- Có.

Ngũ Lang lấy từ trong lồng ngực một miếng.

- Cảm ơn…

Trần Tam Lang lại ăn tiếp, ai ngờ vẫn không thỏa mãn cơn đói của hắn, mà ngược lại cảm giác như thủy triều ồ ạt ập tới, và giống như bị bỏ đói hàng chục ngày:

- Có…còn không?

- Có.

Tiểu Lục Lang trả lời và đưa vào tay Tam ca cái bánh.

Trần Tam Lang cầm lấy và cắn lấy một miếng, lúc này mới cảm thấy tỉnh táo lại. Hắn đã ăn đồ ăn của hai đứa, khuôn mặt còn đang sốt liền nói:

- Còn cái gì ăn không, ý ta là, các đệ đã ăn chưa?

Hắn đọc rõ từng chữ một cách mơ hồ, hai đứa nhỏ nghe cũng thấy mệt, sau một lúc mới hiểu, Ngũ Lang lắc đầu nói:

- Không còn, chỉ có ba cái thôi, đây là Lỗ đại thúc ăn trộm đem đến cho.

- Còn, đệ vẫn còn!

Tiểu Lục Lang nâng như nâng vật báu vậy đem đến trước mặt Tam Lang. Trần Tam Lang sờ thử xem, giống như đậu tằm, có vẻ không vui nói:

- Đệ lấy ở đâu ra thế này?

- Tam ca hái cho đệ mà…

Tiểu Lục Lang thỏ thẻ nói:

- Huynh quên rồi à?

Trần Tam Lang cho vào mồm rùi thử, hãy còn sống, rồi ngay lập tức nhổ ra và nói:

- Cái này nấu chín rồi mới có thể ăn, không thì sẽ có độc!

- Vẫn ăn đều mà…

Tiểu Lục Lang đang cầm một quả, bắt đầu đưa vào mồm. Trần Tam Lang định ngăn nhưng không ngăn được, ngay lập tức lấy hết những gì ở tay của nó, và quát:

- Nhổ ra, không được ăn!

Tiểu Lục Lang ngoan ngoãn nhổ đi, nhưng hiển nhiên là rất sợ, trong mắt rơm rớm nước mắt.

- Lục Lang ngoan nao…

Trần Tam Lang ngủi lòng, ôm chặt lấy nó:

- Hôm khác huynh nấu chín cho đệ ăn nhé.

Lục Lang nghe vậy gật gật đầu, một lúc sau nó nói nhỏ:

- Nhưng mà đói ạ…

Trần Tam Lang cầm cái bánh đưa vào mồm nó, Lục Lang mím mồm vào không ăn, nói nhỏ:

- Tam ca đang bệnh, ăn nhiều mới khỏi được…

Ngũ Lang cũng gật đầu, tỏ ra đồng ý.

Trần Tam Lang cay cay sống mũi, cảm thấy khóe mắt ươn ướt, không ngừng ngầm trách bản thân mình, gượng cười nói:

- Tam ca đâu có phải thùng cơm, ăn no rồi, không ăn được nữa…

Câu nói động viên làm Lục Lang ăn nốt nửa cái bánh.

Lục Lang còn chưa đến 4 tuổi, một phen sợ hãi ngày hôm nay làm cho tình thần rất mệt mỏi rồi, ăn xong nằm trong lòng hắn ngủ thiếp đi. Trần Tam Lang nhẹ nhàng để nó nằm bên cạnh mình, lúc này mới nhớ đến Ngũ Lang, áy náy nói:

- Đệ vẫn chưa ăn phải không?

- Không sao ạ.

Ngũ Lang ngây ngô cười nói:

- Tam ca từng nói, ngủ rồi thì sẽ không còn đói, phương pháp này rất hữu ích.

Liền trèo lên giường đi ngủ.

Trần Tam Lang cơ thể còn yếu, không xuống được giường, với lại Lục Lang đang ôm lấy cánh tay hắn, còn Ngũ Lang nằm đè lên quần áo của hắn, muốn động người một cái cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên.

Nằm trên giường, hắn phát hiện nhìn qua cái lỗ của túp lều, không ngờ có thể nhìn thấy những ngôi sao đẹp rực rỡ, không kiềm được hắn mở to mắt ra, phát hiện bầu trời quả lả tuyệt đẹp. Hắn nghĩ không ra, con người nhẫn tâm ấy sao có thể ngược đãi con nhỏ vị thành niên như vậy, nên bị phanh làm tám mảnh.

Hắn nguyền rủa sự nhẫn tâm của tiền bối.

Hắn lại nhìn lại tình cảnh của chính mình, là một đứa trẻ như mọi gia đình, chẳng lẽ lại tiệp tục bị ngược đãi sao? Hay là chạy trốn, nhưng còn hai đứa nhỏ tội nghiệp này, hiển nhiên đã coi nó là chỗ dựa duy nhất, làm sao có thể đi được?

‘Đúng là hai đứa ngốc, đến bản thân tao còn không biết dựa vào ai đây này?’ Trần Tam Lang buồn vô cùng, cuối cùng những phiền não cũng chìm vào trong giấc ngủ.

‘Ò…ó…o!

Một hồi âm thanh âm vang của con gà, đã phá vỡ sự yên tĩnh của bình minh.

Cả cơ thể của Trần Tam Lang bị hai đệ đệ đè đến tê người, ngủ không được thoải mái, bởi vậy khi vừa nghe tiếng gà gáy thì đã tỉnh giấc. Lúc đó mới phát hiện tiểu Lục Lang nằm ngay trên ngực hắn, và để lại một bãi lớn nước miếng.

Trần Tam Lang lần đầu nhìn kỹ đứa tiểu đệ này, chỉ cần nhìn đôi lông mi dài, ngũ quan cân đối, nhất định là đứa trẻ khôi ngô, chỉ vì không đủ dinh dưỡng nên mới thấy rằng cài đầu quá to, cơ thể thì còi cọc, làm mất đị sự đáng yêu của chúng, điều đó càng làm cho người khác phải xót xa.

Hắn quay ra nhìn Ngũ Lang, đứa trẻ này cũng chỉ có da bọc xương, nhưng cái khung người lớn, vì vậy nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn. Mặc dù đang ngủ, Ngũ Lang có đôi lông mày khít nhau, thể hiện sự nghiêm túc…nói dễ nghe hơn là khuôn mặt chính khí. Thật ra mà nói, đó là khuôn mặt chịu nhiều khổ cực cùng sự thù hận.

‘Hai đứa nó là đệ đệ của mình sao?’ Trần Tam Lang có cảm giác ấm áp, đây là thứ mà bản thân hắn là con một, ở kiếp trước không cảm thấy được điều này.

Bên ngoài bắt đầu có tiếng người, hai đệ đệ cũng bị những tiếng động làm cho tỉnh giấc. Tiểu Lục Lang mắt còn lim dim, lẩm bẩm nói;

- Đi tiểu…

Trần Tam Lang cố gắng đứng dậy, nhưng không tìm thấy bô đi tiểu, sau đó Ngũ Lang đưa nó đi giải quyết.

Hai đứa vừa đi, căn lều trở yên tĩnh. Trần Tam Lang mới ý thức được sự khác thường của chính mình…toàn thân giống như bị kim đâm, mới chỉ hoạt đông nhẹ mà đã đầm đìa mồ hôi, hắn hãy còn đang sốt. Linh hồn của hắn đến từ thế hệ trước, xuất thân từ gia đình trung y, tuy không học y, nhưng mưa dầm thấm đất, miễn cưỡng có thể coi là tiểu đại phu.

Tối qua đau đầu không phải là triệu chứng sao?

Chỉ là lúc đó tâm trạng không tập trung, mới không nhận ra.

Hắn nằm xuống không động đậy, với cách điều trị của thời đại này, nếu bất cẩn với thân thể mà làm liều, thì chắc sinh mạng nhỏ bé này không còn.

Lúc này tấm che cửa mở ra, hắn nghĩ là bọn Ngũ Lang, ngước đầu lên nhìn, là một bé trai xấp xỉ tuổi mình.

Trong một lúc lặng đi, Trần Tam Lang nhớ ra người anh em con nhà thúc bá mình, cũng chính là con thứ hai nhà đại thúc - Tứ Lang.

So sánh với hai đệ đệ quần áo tả tơi của mình, cách ăn mặc của Trần Tứ Lang khác một trời một vực. Chỉ nhìn thấy y mặc trường bào màu xanh nhạt, bên trên nhìn thấy viền hoa, bên ngoài khoác áo cộc tay màu đen, bên dưới mặc chiếc quần dài xỏ chân, bên dưới nữa là chiếc giày mềm mới tinh.

Tuy rằng không biết về chất liệu, nhưng Trần Tam Lang cũng rất tức tối, muốn lột sạch của y để cho hai đệ đệ mặc.

Đứa con trai này bắt đầu nói, cũng với cái giọng Thục:

- Tam ca, huynh không sao chứ?

Nhìn trên mặt y sự quan tâm không giống giả bộ, Trần Tam Lang tạm thời bỏ đi sự nghi ngại lúc đầu, nói với thái độ không vui vẻ gì:

- Chưa chết được…

- Tối qua nghe nói huynh gặp chuyện, nên đến thăm.

Trần Tứ Lang với điệu bộ quan tâm nói:

- Tam ca, đại phu xem cho huynh chưa?

- Ta có thể mời được đại phu sao?

- Đều là do nương nương đệ không tốt…

Trần Tứ Lang thần sắc ủ ê nói:

- Đệ về xin tỷ Thúy Hoa, bảo tỷ giúp tìm Hồ tiên sinh.

Ở thời đại này, ‘tiên sinh’ chính là cách gọi bác sĩ bây giờ.

- Không cần phiền thế đâu.

Trần Tam Lang không muốn làm phiền, lắc đầu nói:

- Tứ Lang, đệ có thể giúp ta một việc không?

- Được, chỉ cần đệ giúp được.

Trần Tứ Làng gật đầu lia lịa nói.

- Huynh biết thôn đông có nuôi tằm, đệ giúp ta lấy một ít tằm sa (đông y dùng làm vị thuốc) đến, chính là phân tằm…

Trần Tam Lang nhìn mặt Tứ Lang có vẻ lương thiện, liền nói thêm chủ ý của hắn:

- Tiếp nữa đệ nhờ Thúy Hoa tỷ tỷ lấy một chút trần bì, trong nhà bếp dùng để nấu ăn, chỉ cần nói như vậy là tỷ ấy biết.

…Trần Tứ Lang gật gật đầu nhớ lấy, gật đầu còn chưa nói gì, bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào, trong tiếng ồn ào đó có tiếng một phụ nữ trung niên:

- Tứ Lang! Trần Tứ Lang, mày chết ở đâu rồi!

- Nương nương đệ gọi đệ rồi, phải đi ngay đây!

Trần Tứ Lang lấy từ trong người ra một túi đồ để bên cạnh giường:

- Đây là đồ đệ lấy từ trong nhà bếp!

Nói xong rồi vội vàng đi.

Bên ngoài lại là tiếng chửi mắng vang lên:

- Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, còn chạy đến cái chuồng lợn này nữa, thì sẽ đánh gãy chân của ngươi!

Tính cách Trần Tam Lang, không chịu thua kém ai bao giờ, cơn thịch nộ tức thời dâng lên, muốn đi ra tìm con hổ cái già kia tính sổ.

Nhưng đôi chân của hắn giống như chì vậy, làm sao mà đi nhanh được? Lúc đến cửa, đã không nhìn thấy bóng dáng đâu, chỉ nghe thấy trong rừng trúc vài câu nói vọng lại.

- Nương nương, tam ca của con bị bênh…

- Vẫn còn giám cãi à, xem ta có xé nát miệng ngươi không!

Âm thanh của nỗi tức giận càng ngày càng xa, những ngôn ngữ chua ngoa thỉnh thoảng lại vọng tới:

- Tam ca nào…

Thằng nhãi ranh nghèo xơ xác đấy…ám xui xẻo đến tám đời!

Trần Tam Lang mắt như muốn nứt ra, hắn thề rằng, chỉ cần cơ thể nó khỏe lại, sẽ cho con hổ cái già kia biết vì sao hoa lại đỏ đến thế!