Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 23: Song Diệp

Lúc này, người trong đại sảnh, đa số đều không thể cử động được nữa. Cho dù quần hùng muốn tấn công Hoa Khô Phát, người của Hoa Khô Phát muốn chống trả, cũng trở thành chuyện không thể, bởi vì họ đều đã “mềm nhũn”. Ôn Nhu vội nói: “Vậy loại sâu đó… Dạng, làm sao đi vào bụng của họ?”

Phương Hận Thiểu nói: “Bởi vì rượu, trong vò rượu của Hoa Khô Phát có dạng, họ uống vào, cho nên mới như thế.”

Ôn Nhu ngạc nhiên nói: “Tại sao Hoa lão đầu lại bỏ dạng độc vào rượu?”

Phương Hận Thiểu nói: “Ta thấy chưa chắc là do ông ta bỏ.”

Ôn Nhu không thích có người phản bác mình: “Không có người bỏ dạng, vậy chẳng lẽ con sâu đó nổi cơn nghiện rượu, tự chui vào bình sao? Ta thấy lão họ Hoa đầu voi mắt chuột, tám phần chẳng phải kẻ tốt lành.”

Phương Hận Thiểu lắc đầu quầy quậy: “Xét đoán con người qua tướng mạo, kẻ trí không làm vậy!”

“Vậy, vậy cái đầu huynh ấy!” Ôn Nhu bực tức nói: “Huynh tài tới như vậy, sao còn không chịu cứu họ đi, đúng là làm điều thiện thì luôn đi sau người ta mà!”

Phương Hận Thiểu khổ sở lắc đầu: “Hỏng là ở chỗ ta cũng không biết giải…”

Chợt có người nói: “Các người muốn thuốc giải phải không?”

Giọng nói này không lớn lắm.

Thậm chí có thể nói là thấp trầm, khàn khàn.

Người vừa lên tiếng là một lão già cúi đầu rầu rĩ, mắt lờ đờ như buồn ngủ, không ai biết, lão vào đây từ lúc nào.

Bên cạnh lão có một người.

Một người trẻ tuổi, nho nhã đến nỗi có chút e thẹn.

Hai người này vừa xuất hiện, người trong đại sảnh đều nhốn nháo cả lên.

Nếu là bình thường, họ đã ào lên, lột da rút gân hai người này, ít nhất cũng ném chúng ra ngoài.

Nhưng bây giờ cả đám giang hồ hảo hán đều không thể nhúc nhích được nữa.

Ai nấy cơ hồ đều đã trở thành khối bột mềm oặt.

Nhưng thấy hai người một già một trẻ này xuất hiện ngay lúc này, ai nấy đều biến thành những khối bột mềm nhũn lạnh ngắt.

Bởi vì lòng đều lạnh cả.

Hai người Ôn, Hoa vừa thấy thế, đưa mắt nhìn nhau, một già một trẻ ấy bèn bật cười.

Kẻ già cười đến nỗi chẳng cần sĩ diện, người trẻ thì mỉm cười e thẹn.

Kẻ già nói: “Bạn cũ, không nhận ra chúng ta sao?”

Ôn Mộng Thành lạnh lùng nói: “Nhậm Lao!”

Hoa Khô Phát gằn giọng nói: “Nhậm Oán!”

Trần Bất Đinh vừa thấy hai người này, chợt nhớ đến những bức hại của người trong Hình phòng đối với hảo hán giang hồ, trong lòng tức giận, quên mất mình đã trúng độc, nạt lớn: “Hai tên chó chết nhà các ngươi, ở đây không có chỗ cho các ngươi đứng.”

Trần Bất Đinh vừa lên tiếng, Phùng Bất Bát đã sầm mặt. Trần Bất Đinh tuy trúng độc, nhưng vẫn sợ vợ như thường.

Phùng Bất Bát trầm giọng nói: “Ông gào cái gì thế?”

Trần Bất Đinh ấp úng: “Ta… ta… ta mắng bọn chúng mấy câu.”

Phùng Bất Bát rít qua kẽ răng: “Ta bảo ông mắng chúng sao?”

Trần Bất Đinh lo lắng nói: “Không có.”

Phùng Bất Bát nhướng mày nói: “Không có?”

Trần Bất Đinh khẽ nói: “Là ta tự mắng.”

Phùng Bất Bát nói: “Là ông tự mắng sao? Ông ngày càng lớn gan đấy! Ngày càng nóng tính đấy, sao không mắng cả ta cho hả giận?”

Trần Bất Đinh không dám cãi nữa, chỉ nói: “Ta thu về là được rồi.”

“Thế mới đúng.” Lúc này, Phùng Bất Bát mới bớt giận, sau đó nạt lớn Nhậm Lao, Nhậm Oán: “Hai cẩu nô tài các ngươi, một tên là già sống dai, một tên là quân rùa non, hẳn là các ngươi gây ra vụ này rồi! Kẻ nào bỏ độc, sinh con ra không có hậu môn!”

Mụ ta vừa ngoác mồm mắng, nghe còn độc địa hơn cả Trần Bất Đinh, mắng một hồi, lại quay sang nạt Trần Bất Đinh một câu: “Ông còn không chịu mắng cùng ta!”

Trần Bất Đinh hiểu ý, cũng phụ họa theo. Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: Phùng Bất Bát không phải không căm ghét hai tên nô tài chuyên gây án oan trong Hình bộ này, mà là bởi vì không thích Trần Bất Đinh mắng trước mụ.

Mụ mắng trước, chồng phụ họa, thế mới phải phép.


Nếu không phải vì mọi người đang trong cơn nguy khốn, thấy thế chắc chắn đều không được kìm, phải mỉa mai Trần Bất Đinh vài câu.

Nhậm Lao cũng không nổi giận, chỉ nói: “Chết đến nơi rồi, có bao nhiêu lời muốn nói cứ nói ra hết đi, để kẻo lát nữa bị móc mắt, rút lưỡi, muốn nói cũng chẳng được nữa rồi.”

Ôn Mộng Thành nói: “Chính các ngươi bỏ dạng độc vào rượu?”

Nhậm Lao nói: “Không có môn sinh đắc ý của Hoa lão ca, bọn ta cũng không dễ dàng hạ thủ.” Y đưa tay vỗ vỗ Thái Truy Miêu đứng bên cạnh nói: “May mà ngươi có một hảo đồ đệ như thế này.” Câu nói này là nhằm vào Hoa Khô Phát.

Hoa Khô Phát nghiến răng nói: “Được, được!”

Thái Truy Miêu ngẩn người, vẫn chưa hiểu gì, lẩm bẩm: “Là ta? Sao lại là ta?”

Hoa Khô Phát chợt gầm lớn một tiếng, chỉ thấy hai chiếc lá mỏng mà bén, bắn nhanh ra.

Một chiếc bắn về phía Nhậm Lao!

Một chiếc bắn về phía Thái Truy Miêu!

Nhậm Lao đã phòng bị, một tay hớt lấy, thân hình hơi lảo đảo, nói: “Lợi hại!” Chỉ cảm thấy một luồng nội kình mạnh mẽ, thấu qua chiếc lá bằng thép mỏng manh bắn tới, chân phải y thối lùi một bước, đang định lên tiếng, thì thấy nội kình vẫn chưa giảm, y đành hít vào thêm một hơi mới kìm được cơn nhộn nhạo trong lòng, nói: “Hay lắm!”, ngay sau đó liền phát hiện ở nơi hổ khẩu tay phải vẫn bị chiếc lá thép cắt đứt.

Nhậm Lao thầm kinh hãi: lão già này đã bị trúng dạng độc, nhưng phóng ra hai chiếc lá vẫn khiến cho mình bị thương nhẹ, nếu không phòng bị trước e rằng đã mất mạng oan rồi.

Hoa Khô Phát ngưng tụ nốt chút sức tàn ấy, chủ lực không phải nhằm vào Nhậm Lao, mà là Thái Truy Miêu.

Lão phải thanh lý môn hộ.

Lão tự biết mình đã rơi vào tay đôi “Nhậm Lao, Nhậm Oán” này. Người của Hình bộ đã để ý đến họ, tiệc thọ này liên lụy cả đám bằng hữu giang hồ, nói thế nào đi nữa, lão cũng phải giết chết tên phản bội này rồi tính tiếp.

Sau khi Thái Truy Miêu trúng dạng độc, toàn thân mềm nhũn, đương nhiên không có sức tránh Nhất Diệp Kinh Thu của sư phụ.

Ngay lúc này, đột nhiên có người đẩy mạnh vào lưng y một cái.

Cả người Thái Truy Miêu bay bổng ra, rơi xuống đất, chẳng ngồi dậy nổi, có điều cũng coi như giữ được tính mạng.

Kẻ đẩy y chính là Ôn Mộng Thành.

Hoa Khô Phát nổi giận, nói: “Ngươi… ta thanh lý môn hộ, liên quan gì đến ngươi?”

Ôn Mộng Thành cũng nổi giận: “Ngươi có bao giờ thấy người hạ độc cũng bị trúng độc không?”

Hoa Khô Phát ngẩn người, lúc này lão mới để ý chân tay Thái Truy Miêu cũng chân tay mềm nhũn, chẳng thể cử động được.

Ôn Mộng Thành giận dữ nói: “Chưa làm rõ ràng đã lỗ mãng thanh lý môn hộ!”

Đương nhiên lão giận dữ.

Bởi Hoa Khô Phát mạo hiểm bắn ra “song diệp” đã dùng hết hơi tàn.

Còn lão vì cứu Thái Truy Miêu, một chút nội lực còn sót lại cũng phải dùng hết.

Giờ lấy ai đối phó Nhậm Lao, Nhậm Oán?

Dùng cái gì đối phó Nhậm Lao, Nhậm Oán?

Nhậm Lao cũng nhìn ra tình cảnh của họ, cho nên hí hửng khen: “Hiếm thấy, hiếm thấy!”

Rồi y nghiêm nghị nói tiếp: “Ta nói cái gì, các ngươi tin cái đó, còn nghe lời hơn cả cháu nội ngoan của ta.”

Hoa Khô Phát nổi giận nói: “Ngươi…” Nhưng lão đã không còn sức làm gì được nữa.

Ôn Mộng Thành cố nhịn cơn giận nói: “Ngươi muốn gì?”

Nhậm Lao nói: “Đám người các ngươi, chỉ biết gây chuyện thị phi, nay kinh kỳ thực hiện tân chính, các ngươi có biết tội hay không?”

Hoa Khô Phát phun phì một tiếng: “Tội con bà ngươi! Nếu bọn ta phạm pháp, ngươi cứ bắt bọn ta; nếu không phạm tội, ngươi hãy cút đi tám vạn năm ngàn dặm cho ta!”

Nhậm Lao cũng không thèm giận: “Các lộ bang phái trong Kinh thành, không thể tiếp tục phá rối nữa, giờ đây các ngươi chỉ có hai con đường…”

Ôn Mộng Thành nổi giận nói: “Năm xưa khi triều đình cần dùng bọn ta, bình khấu định loạn, chống Kim ngăn Liêu, khắc chế Tây Hạ, cử binh Thổ Phiên, xua binh Kiềm Nam, đều là do bọn ta quyên binh hiến tài, kẻ làm quan trong triều chỉ ngồi yên mà hưởng, lo giành công lãnh thưởng, bây giờ khi không cần bọn ta nữa, lại giở quẻ với bọn ta, giở thủ đoạn hạ lưu, muốn giết thì giết, chẳng có đường nào để chọn cả!”

Nhậm Lao không giận mà cười: “Ôn lão đại, ngươi khoan hãy giận. Thật ra bày trước mặt các ngươi toàn là con đường sáng sủa, nhờ đó mà vinh hoa phú quý, các ngươi có muốn cũng không được!”

“Nếu là đường tốt thì đã chẳng dùng cách hạ độc này!” Hoa Khô Phát gằn giọng nói: “Chỉ hận là lão phu làm liên lụy tới các bằng hữu, ta thật xấu hổ với thiên hạ võ lâm đồng đạo!”

Trần Bất Đinh lớn giọng nói: “Hoa lão, không phải là ngươi hạ độc, ai cũng có mắt có tai, có miệng có mũi, trong đầu có óc, rõ ràng là không phải chuyện của ngươi, ai cũng biết oan có đầu, nợ có chủ, không thể trách được ngươi!”

“Hay lắm, các ngươi đều là anh hùng.”


Nhậm Lao cười lạnh nói: “Là anh hùng sao không gia nhập quân đội của Chu Diến đại tướng quân, giúp sức cho nước nhà?”

Ai nấy đều xôn xao.

Ôn Mộng Thành chợt bình tĩnh nói: “Ngươi nói Chu Diến?

Nhậm Lao nói: “Chu tướng quân đang cần người!”

“Cần người? Cần người để lừa trên hiếp dưới, bóc lột dân tình? Cần người để quấy rối dân gian, thỏa mãn ham muốn của riêng mình?” Ôn Mộng Thành khinh bỉ nói: “Tác phong làm người của Chu đại nhân, đã nổi tiếng trên giang hồ, bằng hữu trên giang hồ đều lãnh giáo rồi.”

Nhậm Lao sầm mặt: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

“Rất đơn giản,” Ôn Mộng Thành hiên ngang nói, “ta không nhận lời.”

Vừa nói ra, quần hào trong đại sảnh đều kêu ồ lên:

“Đúng!” “Nói hay lắm!” “Bảo hắn cút về quê đi!” “Chu Diến? Cút con bà hắn đi!”

Nhậm Lao, quét ánh mắt tàn độc nhìn cả bọn, hừ mũi nói: “Được, bọn cứng đầu, các ngươi còn có một con đường nữa!”

Ôn Mộng Thành cũng hừ một tiếng nói: “Ngươi thích nói thì cứ nói, còn nghe hay không thì tùy ta.”

Nhậm Lao nói: “Xếp các ngươi vào Kim Phong Tế Vũ lâu.”

Vừa nói ra, ai nấy đều ngạc nhiên.

Ôn Mộng Thành ngạc nhiên hỏi: “Kim Phong Tế Vũ lâu theo Hình bộ từ hồi nào?”

Nhậm Lao nhe bộ răng vàng ệch cười nói: “Kim Phong Tế Vũ lâu và Cấm vệ quân đã thành một nhà.”

Ôn Mộng Thành nói: “Là ai phái các ngươi tới đây?”

“Ngoại trừ Tứ đại danh bổ,” Nhậm Lao nheo mắt, “còn có ai?”

Đại sảnh có người nhảy nhổm lên kêu: “Ta không tin! Nói dối!”

“Tứ đại danh bổ muốn bắt bọn ta, đâu cần giở thủ đoạn bỉ ổi này!”

Nhậm Lao đột nhiên phất tay: “Đây là cái gì?”

Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát đứng gần nhất, vừa nhìn đã thấy rõ ràng, lạc giọng kêu lên: “Bình Loạn quyết!”

Bình Loạn quyết là lệnh bài nhà vua ban cho Tứ đại danh bổ: ở Hình bộ, họ có địa vị nổi trội, không cần phải nghe lệnh quan viên các nơi, hơn nữa ở trên giang hồ cũng có đặc quyền tiền trảm hậu tấu, thực hiện các hành động truy bắt trảm sát.

Ôn Mộng Thành há to mồm, lẩm bẩm: “Đúng là Tứ đại danh bổ… sao lại là họ!”

Nhậm Lao bước tới, nói: “Ý ngươi là thế nào?”

Hoa Khô Phát đã nổi máu liều, nói lớn: “Tứ đại danh bổ thì sao? Đều là bọn cá mè một lứa! Không gia nhập là không gia nhập!”

Nhậm Oán đột nhiên cười e thẹn.

Y từ từ thò hai tay ra!

Hai tay y nâng hai tay của Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát.

Thái độ này thật hữu hảo.

Y cũng nở nụ cười.

Nụ cười e thẹn.

Tựa như y rất không quen việc tiếp đãi người ta, cũng không giỏi việc ấy, nhưng lại thân thiết nắm tay người khác, coi như là chào hỏi.

Nhưng hai bàn tay này đã bóp vào mạch môn của Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát, khiến hai người đều có khổ mà chỉ tự biết trong lòng.

Ngũ tạng lục phủ của họ lập tức như bị ngâm trong nước sôi, nhưng thứ bốc lên không phải là bọt nước mà là từng mũi tiểu đao nhọn hoắt đâm vào gan ruột tim phổi.

Họ đau đến nỗi chết đi sống lại, nhưng vẫn chẳng kêu một tiếng.

Nhậm Oán càng muốn họ kêu, họ càng không kêu.

Nhậm Oán lại hỏi: “Hai vị chịu gia nhập trước, ta sẽ đảm bảo tiền đồ của hai vị trước mặt tướng gia.”

Y âm thầm dồn lực đạo, lại hỏi: “Không biết giờ đây ý của hai vị thế nào?” Nói đến đây, y chợt ngừng nguồn nội lực cực kỳ âm hiểm đó.

Hoa Khô Phát nhân lúc này, buột miệng nói một câu: “Có chết ta cũng chẳng gia nhập!”, nào ngờ, một luồng chân khí quái dị, đột nhiên dồn lên cổ họng, khiến câu nói đổi thành: “Ta nhất định gia nhập!” Ngữ âm nghe quái dị vô cùng!

Cho dù ngữ âm nghe méo mó, nhưng đã nói ra rồi, quần hùng trong đại sảnh, tất thảy đều kinh ngạc.

“Sao ông lại nhận lời với hắn?”

“Người ta vừa ép đã khuất phục, đâu phải là dân giang hồ hảo hán!”

“Hừ! Hoa Khô Phát, Thọ Nam Sơn này hôm nay coi như đã thấy bộ mặt thật của ngươi rồi!”

Hoa Khô Phát có miệng mà chẳng nói được lời, con người trẻ tuổi trước mặt này đã dùng nội lực khống chế lời lẽ của y.

Hoa Khô Phát cố gắng muốn nói vài lời thanh minh, nhưng bị nguồn nội lực quái dị của đối phương xung kích, kỳ kinh bát mạch đau đớn khó chịu, chẳng nói ra được một chữ nào.

Bên kia Ôn Mộng Thành biết không ổn, nghiến răng chẳng nói một chữ, không ngờ nội lực quái dị, thúc đến ba lần, buộc ông ta mở miệng nhả chữ. Ôn Mộng Thành cố gắng dùng nội công chống lại, nhưng đã trúng độc dạng, nội tức tản mát, trong lúc cố gắng áp chế, đột nhiên cảm thấy trong người có một nguồn nội lực mạnh mẽ đến nỗi không thể chống đỡ dồn ra, miệng ngoác lớn, phun ra một bụm máu, nhân lúc đó, ông ta kêu lớn: “Giết thì cứ giết, ta quyết không gia nhập… nguyện liều chết vì tướng gia!”

Hai câu trước, là lời trong lòng của Ôn Mộng Thành, nhưng ngữ âm câu sau đã bị Nhậm Oán khống chế, cho nên mới nói ra hai phần mâu thuẫn với nhau, khiến quần hào trong đường đều trợn mắt, bắt đầu cảm thấy chắc chắn có điều gì kỳ quặc.

Tình cảnh của Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát biết rõ, nhưng ông ta cũng không thể nào lên tiếng biện minh cho bản thân mình.

Điều đáng sợ hơn là, dưới nội lực xung kích từ tay Nhậm Oán, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát cảm thấy lục phủ ngũ tạng mau chóng suy yếu, cho dù may mắn thoát nạn, nhưng âm tạng và phế phủ cũng đã bị tổn hại đến mức không thể nào cứu vãn được nữa.

Họ đều có một suy nghĩ:

Không ngờ hôm nay lại mất mạng ở đây.

Không ngờ lại mất mạng trong tay gã thâm hiểm độc ác này!