Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 883: Bạch Hạo, ngươi đáng chết! (Hạ)

- Tu vi như vậy... Nếu hắn thật sự là Bạch Hạo, như vậy hắn mới là kỳ lân tử Bạch gia chúng ta!

Những tộc lão này bàn tán với nhau, vào lúc này ánh mắt cả đám sinh ra hào quang sáng ngời.

Đại tộc lão công đường và hình đường cũng như thế, nhất là đại tộc lão công đường mở to mắt, hắn không dám tin nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần trên hình ảnh.

- Cảnh giới Giả Anh... Bạch Hạo này nhất định gặp được đại cơ duyên, ẩn nhẫn thật sâu, loại ẩn nhẫn này còn đáng sợ hơn cả tu vi!! Kẻ này có tạo nghệ luyện linh kinh người, tu vi càng phải như vậy, tư chất của hắn mạnh nhất Bạch gia cả ngàn năm qua.

- Người như vậy mới là kỳ lân tử của Bạch gia!

Đầu óc hai đại tộc lão không ngừng suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần quật khởi và bộc phát vượt qua tất cả mọi người hiểu biết, trước kia bọn họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Chẳng những bọn họ như thế, còn có người giật mình hơn bọn họ, đó là hai đại gia tộc và sứ giả thành Cự Quỷ, ánh mắt bọn họ mở to, bọn họ không cách nào tưởng tượng chuyến đi tới Bạch gia lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin thế này.

- Tư chất này... Bạch gia lúc trước không phát hiện ra... Bạch Hạo lại có oán khí với Bạch gia quá rõ ràng.

- Cũng tốt, nếu không dừng thiên phú cường đại của Bạch Hạo, chỉ sợ Bạch gia sẽ quật khởi...

- Bạch Hạo... Thú vị, việc này phải nhanh bẩm báo Vương gia, Bạch gia có dấu hiệu phân liệt!

Sứ giả thành Cự Quỷ và hai đại gia tộc còn khiếp sợ hơn nươời Bạch gia, lúc này còn có người sắp phát điên tới nơi.

Thái phu nhân run rẩy, nàng gào thét thê lương.

- Bạch Hạo tiểu tạp chủng, ngươi đáng chết, đáng chết, đáng chết!!! Người tới, giết hắn cho ta, giết hắn, giết hắn!!

Trong mắt Thái phu nhân xuất hiện huyết quang, nàng điên cuồng dậm chân, tóc tai tán loạn, dường như không thể tiếp nhận sự thật này, nàng thét lớn làm chung quanh xôn xao.

Nàng không thể không điên cuồng, bởi vì Thái phu nhân có cảm giác hoảng sợ chưa từng có, nàng càng ý thức được, sát thủ mình phái đi lúc trước không phải người ngoài diệt như Bạch Tề đã nói, mà là... Bị Bạch Hạo diệt sát.

Vừa nghĩ tới tu vi Bạch Hạo như vậy, ngay cả sát thủ cũng tử vong, còn có Bạch Tề đây dùng ngôn từ và ánh mắt muốn giết Bạch Hạo, tất cả... Không cần nàng suy nghĩ cũng biết kết quả ra sao, cảnh vật trước mắt nàng đã biến thành màu đen, nàng gào thét không tưởng tượng nổi.

Bạch Tề... Nguy hiểm!!!

- Không, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, Tề nhi đi mau!

Thái phu nhân gào thét như điên nhưng không thể truyền vào tổ địa, vào lúc này nàng bất chấp tất cả, lập tức tiến lên bên cạnh phu quân của nàng, nàng lập tức kéo tay tộc trưởng Bạch gia.

- Tề nhi là kỳ lân tử của Bạch gia, hắn không thể chết được.

Cũng không cần Thái phu nhân nhiều lời, trong nháy mắt nàng bắt lấy tay tộc trưởng Bạch gia, tộc trưởng Bạch gia là phụ thân của Bạch Hạo, hắn lập tức ngửa mặt lên trời gào to.

Trong tiếng gào còn ẩn chứa nhục nhã và tức giận không kìm nén được.

- Bạch Hạo, ngươi đáng chết!

Tộc trưởng Bạch gia hất tay lên, sắc mặt hắn vặn vẹo, hiện tại hắn cũng giống ngày hôm qua, không vui mừng khi Bạch Tiểu Thuần quật khởi, ngược lại càng tức giận không thể hình dung.

- Tại sao ngươi có tư chất này, tại sao phải có tu vi này, vận mệnh của ngươi là thuận theo, thân phận của ngươi là ti tiện, ngươi là thứ tử, tại sao ngươi phải phản kháng?

Tộc trưởng Bạch gia nổi giận gào thét, hắn cũng giống Thái phu nhân vô cùng lo lắng cho Bạch Tề, lúc này hắn vung tay kết ấn quyết đánh vào bia đá.

Tấm bia đá run run và nổ vang răng rắc, cho dù là tộc trưởng Bạch gia cũng không phải muốn mở tổ địa là mở tổ địa, hắn tăng thêm sức lực muốn mở tổ địa để tiến vào chém giết Bạch Tiểu Thuần!

Sau khi tổ địa đóng lại, muốn mở từ bên ngoài cần phải mất thời gian, căn bản không thể mở ra ngay lập tức, trong lúc bối rối đôi mắt tộc trưởng Bạch gia đỏ rực.

- Các vị tộc lão, giúp ta một tay, nghịch tử đáng chết!

Từ khi hắn lên tiếng, lập tức mấy lão tổ thuộc chủ mạch bay lên hợp lực với tộc trưởng Bạch gia, ý đồ gia tốc mở tổ địa.

Các tộc lão khác lại do dự, nhất là đại tộc lão công đường không ra tay.

- Các ngươi dám không ra tay, nếu như Tề nhi nhà ta xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không buông tha các ngươi!

Thái phu nhân giận dữ rống to thê lương, không vui nhìn các tộc lão khác.

Rơi vào đường cùng, Thái phu nhân đành phải khẩn cầu sứ giả Thái gia.

Với tư cách nhà mẹ đẻ của nàng, người Thái gia do dự một chút cũng ra tay, bọn họ cùng ra tay nhưng cánh cửa không mở ra.

Cho dù là Thiên Nhân lão tổ ra tay cũng không làm được, nhanh nhất cũng cần một nén nhang mới có thể mở cửa.

Bên ngoài rối loạn, Bạch gia triệt để đại loạn, tất cả tộc nhân đều có suy nghĩ khác nhau, trong tổ địa, từ khi Bạch Tiểu Thuần ra tay đánh sơn thể vỡ vụn, Bạch Tề đã bài trừ một nửa cấm chế liền khiếp sợ, hô hấp cứng lại, lảo đảo lui về phía sau, hắn nhìn thấy tu vi Bạch Tiểu Thuần hình thành phong bạo, từ trong phong bạo hắn nhìn thấy đôi mắt Bạch Tiểu Thuần.

Đáng tiếc đầu óc Bạch Tề đâu đớn như bị người nào dùng búa bổ vào đầu, hắn kêu lên thảm thiết, nội tâm hắn sợ hãi không cách nào hình dung.

Ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ, Bạch Tề nhìn sang và run rẩy, đó l ánh mắt nhìn mình chính là con sâu cái kiến, sống hay chết chỉ bằng ý niệm của đối phương.

- Điều đó không có khả năng, đây không phải thật!

Tâm thần Bạch Tề run rẩy, từ trình độ nào đó mà nói hắn chưa từng trải qua nguy cơ sinh tử, dường như mỗi tấc huyết nhục, xương cốt toàn thân đều sợ hãi, hắn sợ tới tột cùng, hắn buông tha bài trừ cấm chế, muốn điên cuồng cấp tốc lui về phía sau, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là phải bỏ chạy trối chết.

- Chỉ cần có thể kiên trì một thời gian, phụ thânnhất đnh sẽ tới cứu ta!

Bạch Tề kinh hãi lui ra sau.

Trong nháy mắt hắn lui ra sau, Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tề, ánh mắt mang theo ý nghiền ngẫm.

- Tại sao không đi bài trừ cấm chế? Ta tới giúp ngươi nhé?

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, nội tâm người trong tổ địa và ngoài tổ địa đều run lên, hắn tiến lên phía trước một bước.

Khoảng cách giữa hắn và Bạch Tề còn cách nhau hơn ba nghìn trượng, hơn ba ngàn trượng với Bạch Tiểu Thuần mà nói chỉ gần trong gang tấc, hoàn toàn không đủ nhìn.

Hắn bước đi như thiên nhân, một bước ba trăm trượng, thân thể xuất hiện tàn ảnh, tàn ảnh chưa biến mất đã xuất hiện tàn ảnh khác.

---------------