Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ lá cây đã biến thành bảo vật, nếu lưu lại lạc ấn của mình, nếu như có thể nhận chủ, sau đó rời khỏi nơi này có lẽ có thể mang theo...
Nội tâm ôm may mắn nên Bạch Tiểu Thuần lập tức bấm niệm pháp quyết khắc ấn ký của mình lên lá cây, hào quang bao phủ lá cây, nhận chủ hoàn thành.
Sau khi làm xong việc này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện cửu sắc hỏa cũng xuất hiện, hắn cầm cửu sắc hỏa sau đó tiến hành luyện linh...
Chín lần, mười lần...
Lúc này trên lá cây đã có mười đạo ngân vân, mặc dù cả lá cây khô héo nhưng cho người ta cảm giác chất liệu của nó đã cải biến, hào quang lưu chuyển giống như ngọc thạch phản quang!
- Mười lần...
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bệ đá, hắn vừa nhìn lên đã thấy thập nhất sắc hỏa xuất hiện, hắn lập tức bị thập nhất sắc hỏa hấp dẫn.
Nói cho đúng thập nhất sắc hỏa không phải là mười một màu, Bạch Tiểu Thuần nhìn và xác định đây chính là thập nhất sắc hỏa.
Đó là cảm giác khó nói nên lời, màu sắc hỏa diễm đã thay đổi, nó đang yên lặng thiêu đốt nhưng ẩn chứa lực lượng làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi.
- Trước kia ta từng có suy đoán, sau luyện linh mười một lần sẽ xuất hiện biến hóa thần kỳ nào đó...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn nhớ tới kim vân trên Hỏa Hồn Tiễn.
Linh hồn Bạch Tiểu Thuần hiện tại dung nhập vào trong bia đá, hắn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, thậm chí đám người tham gia thí luyện đều không biết tình hình lẫn nhau.
Chu Nhất Tinh đang ngồi trong quang cầu, hắn chưa lựa chọn thí luyện mình muốn trong lúc hắn lựa chọn liền cảm giác có chút không đúng, ánh mắt hắn phát hiện có hào quang sáng ngời, hào quang này càng ngày càng sáng.
Hắn sững sờ một lúc, ánh mắt hắn nhìn sang nơi phát ra ánh sáng chói mắt kia, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần với dung nhan thật sau khi không mang mặt nạ.
Quang cầu Bạch Tiểu Thuần hiện tại sáng hơn lúc trước quá nhiều, thậm chí trong một ngàn quang cầu nơi đây cũng đủ xếp vào trước năm trăm.
- Quả nhiên hắn là Bạch Tiểu Thuần! Cũng quá nhanh rồi, hắn lựa chọn thí luyện gì?
Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, đáy lòng có chút không phục, sau mấy hô hấp hắn áp chế mình không nên nhìn tiếp, hắn tiếp tục cân nhắc nên lựa chọn thí luyện của mình.
Cùng lúc đó trong mật thất luyện linh, khi Quy Văn Oa hấp thu thập nhất sắc hỏa, lúc Bạch Tiểu Thuần chờ mong, lá cây trong Quy Văn Oa phát ra hào quang chói mắt.
Hào quang này còn sáng hơn mười lần luyện linh lúc trước cộng lại, ngay cả hào quang màu bạc cũng chuyển biến, Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm không dời mắt, hắn nhìn thấy mười đạo ngân vân bắt đầu dung hợp với nhau, cuối cùng hình thành... Một đạo kim vân!
- Quả là thế!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn cho rằng quá trình luyện linh chấm dứt, vào lúc này lại có dị biến sinh ra, vào lúc lá cây xuất hiện kim văn, lá cây rung động rất mạnh và biến thành màu xanh lá.
Trong nháy mắt màu xanh lá bao phủ toàn bộ lá cây, thậm chí nó đã xuất hiện sinh cơ, sau đó có một màn không thể tưởng tượng nổi làm đầu óc Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn kinh hô thành tiếng.
- Điều... Điều này sao có thể!
Trong mắt hắn khi lá cây biến thành mùa xanh lá, cuốn lá kéo dài ra hình thành nhánh cây, vẫn còn lan tràn, nhánh cây lại xuất hiện các lá cây khác, nhánh cây không ngừng sinh trưởng...
Bạch Tiểu Thuần quên hô hấp, hắn trơ mắt nhìn nhánh cây, cuối cùng hình thành thân cây, trên nhánh cây xuất hiện các cành cây khác, cuối cùng... Trong Quy Vân Oa xuất hiện một gốc cây nhỏ.
Gốc cây nhỏ mang theo sinh cơ dạt dào giống như tồn tại chân thật, một đạo kim vân trên người nó lập lòe chói mắt, thậm chí lạc ấn của của Bạch Tiểu Thuần trên lá cây cũng cải biến, dường như bị lực lượng trong tối tăm nào đó xóa đi, gốc cây không còn liên quan gì tới Bạch Tiểu Thuần.
- Một lá cây sau khi luyện linh mười một lần liền biến thành một gốc cây nhỏ.
- Ấn ký trước đó sau khi trải qua luyện linh mười một lần cũng biến mất...
- Ngân vân, quả nhiên trở thành kim vân!
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn quan sát lá cây cẩn thận, dần dần phát hiện gốc cây không phải cố định mà là mơ hồ, dường như lá cây và cây nhỏ không ngừng chuyển hóa lẫn nhau.
Đặc tính của nó gióng Hỏa Hồn Tiễn như đúc.
Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, kinh nghiệm luyện linh này vô cùng quý giá, từ đó hắn càng có ấn tượng sâu sắc với luyện linh, hắn nâng tay phải bấm niệm pháp quyết, hắn thử khắc lạc ấn của mình lên gốc cây lần nữa, nhìn xem có thể nhận chủ hay không.
Từ khi hắn khắc ấn ký lên gốc cây, Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, sau khi luyện linh mười một lần đã cải biến bản chất, dù vậy vẫn có thể nhận chủ.
- Từ đó xem ra, chí bảo luyện linh mười một lần đã thoát thai hoán cốt, mặc kệ trước kia thuộc về ai cũng bị xóa ấn ký, chẳng khác gì có cơ hội nhận chủ lần thứ hai...
Bạch Tiểu Thuần ngậm miệng, hắn quên đi mục đích thí luyện lần này, toàn bộ hứng thú của hắn tập trung vào quá trình luyện linh.
- Mười lần là ngân vân, sau mười lần hẳn là kim vân, như vậy sau kim vân sẽ xuất hiện vân gì?
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo hào quang sáng ngời, hắn lập tức nhìn sang bệ đá, nơi đó đã xuất hiện một đám hỏa diễm mới, Bạch Tiểu Thuần không chần chờ, hắn hưng phấn bừng bừng tiếp tục luyện linh.
Mười hai lần, mười ba lần, mười bốn lần!
Trên gốc cây vẫn là kim vân, trên gốc cây đã có bốn kim vân, cùng lúc đó gốc cây nhỏ càng khỏe mạnh, dần dần vừa thô vừa to, nhánh cây dày đặc, trên đại thụ sinh ra uy áp nhàn nhạt.
Uy áp to lớn, cho dù Bạch Tiểu Thuần cũng có cảm nhận rất mạnh, hắn vô cùng hưng phấn, tâm thần bị luyện linh hấp dẫn, sau khi nhìn chằm chằm vào đại thụ, Bạch Tiểu Thuần lại cầm thập ngũ sắc hỏa tiếp tục luyện linh.
Lần này sau khi luyện linh thành công, trong Quy Văn Oa sinh ra chấn động trước nay chưa từng có,,Bạch Tiểu Thuần chưa từng gặp qua chấn động như thế bao giờ, trong Quy Văn Oa xuất hiện hào quang màu vàng chiếu sáng thiên địa, tỏa ra hào quang cực kỳ chói mắt.
Bạch Tiểu Thuần đã hiểu, mười lăm lần... Bảo vật luyện linh lại sinh ra biến hóa mới.
- Không biết sẽ có biến hóa như thế nào..
Bạch Tiểu Thuần liếm môi, kích động nhìn chằm chằm vào hào quang, hào quang màu vàng trong Quy Văn Oa biến mất, gốc đại thụ kia càng lúc càng thô, trên thân cây xuất hiện một tia... Thiên Nhân chi lực!!
- Thiên Nhân!
Bạch Tiểu Thuần kinh hô, ánh mắt hắn không dám tin tưởng, hắn chưa tiếp xúc nhiều với Thiên Nhân nhưng cũng không ít, hắn cảm nhận trên gốc đại thụ này xuất hiện Thiên Nhân chi lực.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn tiến lên xem xét, thậm chí còn vươn tay chạm vào, vào lúc vuốt ve đại thụ, đột nhiên Bạch Tiểu hắn có thể mượn nhờ gốc cây này cảm thụ bầu trời.
- Luyện linh càng về sau càng thần bí khó lường!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn lui ra phía sau vài bước, ánh mắt hắn dần si mê, hắn lại cầm hỏa diễm vừa xuất hiện luyện linh lần nữa.
Oanh!
Mười sáu lần, mười bảy lần, mười tám lần, mười chín lần, hai mươi lần...
---------------