Trong tiếng kêu ẩn chứa vui sướng nhưng lọt vào tai Chu Nhất Tinh chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, Chu Nhất Tinh sắp phát điên, hắn ngửa mặt lên trời gào to, hắn cảm giác mình thật sự xui xẻo tới cực điểm.
- Ngươi mới là phúc tinh, cả nhà ngươi đều là phúc tinh!!!
Chu Nhất Tinh gào thét, hắn bi phẫn đến tận cùng, lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức quay người bỏ chạy nhưng vẫn bị nhận ra, nhất là nghe được đối phương gọi mình là phúc tinh, Chu Nhất Tinh muốn tự sát, cảm giác đau đớn làm hắn sụp đổ.
Trên đoạn đường này hắn không ngừng cầu nguyện không nên gặp được Bạch Tiểu Thuần, không ngờ hắn vẫn gặp lại.
- Trời xanh ah, mê cung này lớn như thế, mặc dù người còn sống không nhiều nhưng cũng không ít... Vì cái gì, vì cái gì ta không gặp ai mà lại gặp phải Bạch Tiểu Thuần đáng chết!
Chu Nhất Tinh khóc không ra nước mắt, đây đã là lần thứ ba, hắn cảm giác vận khí của mình đã cạn đáy.
Lần đầu tiên gặp Bạch Tiểu Thuần, cửu sắc hỏa bị đoạt, lần thứ hai gặp được, Hỏa Hồn Tiễn luyện linh mười một lần bị đoạt, hôm nay lần thứ ba gặp được, Bạch Tiểu Thuần vô sỉ dẫn hơn hai ngàn người giấy tới đây...
Mấy ngày qua Chu Nhất Tinh cũng gặp đám người giấy quỷ dị và khủng bố, vào lúc này nghĩ tới sau lưng Bạch Tiểu Thuần có hơn hai ngàn con, hắn hãi hùng khiếp vía, sợ đến mức hồn phi phách tán.
- Có phải kiếp trước ta nợ hắn hay không?
Chu Nhất Tinh rống to, hai mắt tràn ngập tơ máu, thần sắc vặn vẹo, hắn quay người nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần đang bỏ chạy sau lưng.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi bảo ta dẫn người giấy giúp ngươi sao? Tốt, đây là ngươi muốn chết, lúc này chúng ta lại gặp nhau chính là mệnh trung chú định ngươi phải chết trong tay ta!
Chu Nhất Tinh cắn răng, lúc này hắn ý thức được đây chính là cơ hội mình chém giết Bạch Tiểu Thuần, nhất là sau lưng Bạch Tiểu Thuần có hơn hai ngàn người giấy đáng sợ.
- Cơ hội tốt!
Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng, hắn cũng bất chấp giá nào, trực tiếp cầm thanh đại cung luyện linh chín lần, dồn kéo cung bắn ra ba mươi sáu hồn tiễn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Ba mươi hồn tiễn đã vượt qua cực hạn của hắn, sau khi Chu Nhất Tinh thi triển liền phun máu tươi, cho dù như vậy hắn cũng bất chấp, hiển nhiên đã thù hận Bạch Tiểu Thuần tận xương tủy.
Ba mươi sáu hồn tiễn rít gào xuyên phá hư không, bay thẳng tấn công Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, lúc trước hắn gặp được phúc tinh nên kích động quá mức, vào lúc này ý thức được với Chu Nhất Tinh mà nói là cơ hội tốt nhất giết mình.
- Đại tinh tinh, ngươi quá khi dễ người!
Bạch Tiểu Thuần gào thét, lúc ba mươi sáu mũi tên tới gần, Bạch Tiểu Thuần cắn răng, ba mươi sáu mũi tên phong tỏa tất cả phương vị tránh né, căn bản không cho phép hắn tránh đi, sau lưng có người giấy truy kích, nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải căng Vĩnh Dạ Tán ra đón đỡ.
Tiếng nổ vang ngập trời, ba mươi sáu hồn tiễn sụp đổ và nổ tung, Chu Nhất Tinh hăng máu gà hét lớn một tiếng.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có hôm nay!
Hắn không tiếc bản thân bị thương kéo cung bắn ra ba mươi sáu hồn tiễn lần nữa.
Sưu sưu sưu...!
Ba mươi sáu hồn tiễn giống như tia chớp bay thẳng về phía trước, trực tiếp đánh lên người Bạch Tiểu Thuần, lại có tiếng nổ tung ngập trời, lực trùng kích rất mạnh, Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn nữa cũng phải dừng lại một chút, thậm chí lực trùng kích làm hắn lui ra sau một chút.
Vào lúc hắn vừa lui ra sau, hơn hai ngàn người giấy tăng tốc độ kéo gần khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ chung quanh hắn.
Một người giấy tươi cười quỷ dị, nó tham lam và điên cuồng bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Chu Nhất Tinh cách đó không xa nhìn tận mắt, hắn kích động run rẩy, cao hứng đến mức tận cùng, ngửa mặt lên trời cười to.
- Bạch Tiểu Thuần, cũng không phải Chu mỗ muốn tiêu diệt ngươi, đây là thiên ý như thế!
Chu Nhất Tinh cảm thấy nội tâm phiền muộn biến mất sạch sẽ, cảm giác thống khoái từ tận linh hồn, hắn thở ra một hơi, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi...
Chu Nhất Tinh nhìn thấy rất nhiều người giấy bay tới, chúng bao phủ Bạch Tiểu Thuần, không chờ Chu Nhất Tinh cười nhạo và nói xong, hắn lập tức mở to mắt ra nhìn.
- Không có khả năng!
Chu Nhất Tinh nghẹn ngào kinh hô, chỉ thấy vị trí Bạch Tiểu Thuần đang đứng có một màn sáng khuếch tán ra ngoài, màn sáng này rộng ngàn trượng, độ dày hơn mười trượng.
Lúc tiếng nổ mạnh sinh ra, bên ngoài Bạch Tiểu Thuần bị bao phủ hơn mười trượng, những người giấy đang bay tới cũng chỉ có thể dán lên trên màn sáng.
Bởi vì giấy người quá nhiều cho nên Bạch Tiểu Thuần chung quanh Bạch Tiểu Thuần hình thành cầu giấy.
Trong cầu giấy, Bạch Tiểu Thuần sợ hãi mồ hôi đầm đìa, trong nháy mắt vừa rồi quá nguy hiểm, hắn bị ngăn cản một lúc thì đám người giấy đã xông lên, cũng may Bạch Tiểu Thuần phản ứng nhanh, mặc dù không kịp thi triển Thủy Trạch Quốc Độ nhưng lại có phù lục, hắn dùng một bó to dán lên thân thể, trong nháy mắt đám người giấy lao tới đã bị màn sáng ngăn cản tạo thành quả cầu giấy.
May mắn hào quang của phù lục có thể ngăn cản người giấy, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, hắn xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Chu Nhất Tinh đang há hốc mồm.
- Chu Nhất Tinh!
Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn lập tức xông thẳng về phía Chu Nhất Tinh!
Chu Nhất Tinh ngơ ngác, hắn nhìn thấy quả cầu giấy đang lao về phía mình, khí thế và tốc độ kinh người, trên quả cầu giấy có đám người giấy cho nên Chu Nhất Tinh cảm thấy tâm thần sụp đổ.
- Không thể chết!
Chu Nhất Tinh bi phẫn gần chết, hắn quay người bỏ chạy, mặc dù tốc độ của hắn không chậm nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần còn nhanh hơn, hai người một trước một sau truy kích nhau.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!! Chẳng lẽ ta phải sử dụng lần truyền tống cuối cùng hay sao?
Chu Nhất Tinh muốn nổi giận, hắn xoắn xuýt suy nghĩ, đang muốn vận dụng vết ngấn truyền tống nhưng phát hiện hơn hai ngàn người giấy đang dán lên quả cầu giấy, chúng chỉ dán chặt vào đó mà không hành động gì khác, dường như đang hấp thu năng lượng, quả cầu giấy đang thu nhỏ thật nhanh.
- Ân?
Chu Nhất Tinh vui mừng, hắn buông tha suy nghĩ phải truyền tống, thậm chí trái tim đập mạnh, hắn nhận ra biện pháp Bạch Tiểu Thuần đang sử dụng chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, một khi màn sáng biến mất, Bạch Tiểu Thuần nhất định hình thần câu diệt.
Nghĩ tới đây, Chu Nhất Tinh kích động, hắn lập tức gia tiến lên phía trước.
Hắn vừa cười to thì quả cầu giấy phía sau nổ tung sau đó khôi phục lại độ dày mười trượng, Chu Nhất Tinh giật mình, hắn quan sát quả cầu tiếp tục thu nhỏ lại lúc này mới yên tâm.
- Bạch Tiểu Thuần, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Chu Nhất Tinh kêu gào, Bạch Tiểu Thuần cũng cười lạnh, Chu Nhất Tinh không biết trong túi trữ vật của hắn không có trăm vạn phù lục nhưng mười tám vạn vẫn có.
- Hừ, nếu ta lấy ra nhất định sẽ hù chết ngươi!
---------------