Vừa nghĩ tới việc này hắn sợ hãi không nhỏ, thân thể run rẩy không ức chế nổi.
Triệu Long cố nén nôn mửa, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần liền ôm quyền cảm tạ, cho dù Bạch Tiểu Thuần cho hắn cảm giác hồn tu nhưng hắn cảm kích từ tận đáy lòng.
- Nơi này rất nguy hiểm, các ngươi... Tự giải quyết cho tốt.
Bạch Tiểu Thuần có phần mỏi mệt, sau khi bước vào trong mê cung, chẳng những hắn đấu với người, còn phải đấu với một ít tồn tại khủng bố trong mê cung để giành giật mạng sống, cho nên thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Cho dù là mũ đỏ hay huyết màn thầu, Bạch Tiểu Thuần cảm giác tính mạng của mình đã bị uy hiếp nghiêm trọng, giờ phút này than thở một tiếng, ném cho Thần Toán Tử cùng Triệu Long một ít đan dược và phù lục sau đó rời đi.
Hắn không thể mang hai người cùng đi, một khi thân phận của hắn bạo lộ, hai người bọn họ càng nguy hiểm, mà nơi này vô cùng quỷ quái, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác mình đi một mình sẽ an toàn hơn nhiều.
Sau khi hắn rời đi vội vàng, Triệu Long và Thần Toán Tử trầm mặc, hai người nhìn đan dược và phù lục Bạch Tiểu Thuần cho bọn họ, như có điều suy nghĩ, sau nửa ngày nhìn nhau, nội tâm đắng chát sau đó kết bạn cùng đi.
Thời gian trôi qua, lại qua mấy ngày, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận với nguy hiểm trong mê cung, sau khi rời khỏi quảng trường lúc trước, Bạch Tiểu Thuần ý thức được, mình... Lạc đường!
Hắn cắn răng tiếp tục biện pháp trước kia, lại tiếp tục dò đường, hắn càng ngày càng sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện hắn đi lại trong mê cung suốt hai ngày nhưng không gặp người nào khác.
Cả mê cung vô cùng tĩnh mịch... Hắn không nhìn thấy cả thi thể, nội tâm Bạch Tiểu Thuần căng thẳng như dây đàn.
- Không đúng, chẳng lẽ hơn mười vạn người, đều chết?
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn không biết mình đang ở hướng nào, cũng không tìm thấy lối ra, thậm chí hắn cảm giác mình đang đi vòng quanh... Hết lần này tới lần khác không thể lưu ký hiệu, cũng không thể dựa vào cảnh vật để tham chiếu, nội tâm lo lắng, càng không gặp người nào khác, hắn cảm giác trong mê cung chỉ còn lại một mình mình, trái tim hắn đập mạnh, tâm tình hắn cực kỳ không tốt.
Lại qua một ngày, thậm chí Bạch Tiểu Thuần tăng cao tốc độ mình nhanh hơn nhưng không thấy người nào, điểm này làm hắn sợ hãi.
- Trần Hạ Thiên đáng chết, ta lập nhiều đại công cho Trường thành, ngươi lại muốn hại ta!
Bạch Tiểu Thuần nhớ tới đầu sỏ gây nên đau khổ cho mình, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Vào lúc nội tâm hắn càng ngày càng tức giận, đột nhiên trước mặt Bạch Tiểu Thuần có tiếng xé gió, dường như đang có người lao tới nơi này, âm thanh quá đột ngột, Bạch Tiểu Thuần không nghe âm thanh này từ mấy ngày qua, lúc nghe được liền vui vẻ.
Đột nhiên hắn cảnh giác lui ra phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc rẽ cuối đường.
Cùng lúc đó tiếng xé gió biến mất, dường như đối phương cũng cảm giác có người xuất hiện.
Bạch Tiểu Thuần không biết ở góc rẽ là người hay quỷ, đối phương cũng không biết Bạch Tiểu Thuần là tồn tại thế nào. Vì vậy song phương yên tĩnh một lúc, cảm giác áp lực và khẩn trương bao phủ đường hầm.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, hắn hít sâu một hơi, hắn nâng tay phải cầm lấy phi kiếm sau đó ném ra ngoài, hắn ngự lực điều khiển bay về phía góc rẻ, đột nhiên phi kiếm vừa bay tới góc rẽ liền bị một đạo hào quang phá không đánh trúng.
Đạo hào quang này chính là hồn tiễn, mũi tên va chạm với phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần, tiếng leng keng vang lên, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần bị phá thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản hồn tiễn chút nào, mũi tên xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lúc tới gần, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải và vung lên, một đại đỉnh hư ảo xuất hiện ngăn cản.
Tiếng nổ mạnh vang vọng mê cung, Bạch Tiểu Thuần cười to
- Thì ra là ngươi! Đại tinh tinh!
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hồn tiễn liền nhìn ra ngay, nhớ tới cây cung kia, nhớ tới Chu Nhất Tinh! Hắn không biết tên của Chu Nhất Tinh nhưng nhớ vết ngấn ánh sao trên mi tâm đối phương, hắn rất ấn tượng cho nên dứt khoát đặt tên cho hắn.
Hắn biết rõ đối phương là người, không phải những đồ chơi tinh linh cổ quái kia, tinh thần Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, hắn lập tức bay tới góc rẽ, thời điểm hắn bay tới góc rẽ liền nhìn thấy Chu Nhất Tinh bước ra nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, da mặt co rúm vài cái.
Những ngày qua hắn sống trong hãi hùng khiếp vía, gặp không ít đồ vật quỷ dị, không nói cửu tử nhất sinh nhưng không khác bao nhiêu, nếu không phải có vết ngấn trên mi tâm, chỉ sợ hắn đã chết từ lâu rồi.
Mặc dù hôm nay chạy thoát nhưng vô cùng chật vật, tóc tai bù xù không nói, tiêu hao phẩm trong túi trữ vật biến mất bảy tám phần, vết ngấn trên mi tâm ảm đạm không chịu nổi, sợ rằng hắn dùng thêm vài lần sẽ vỡ nát, muốn ngưng tụ lạc ấn lần nữa, cần phải về gia tộc và quỳ lạy trong tổ từ bảy bảy bốn mươi chín năm mới hình thành lần nữa.
Mà những việc này, hắn cho rằng là do Bạch Tiểu Thuần... Trước khi gặp Bạch Tiểu Thuần hắn vô cùng thuận lợi, sau khi gặp Bạch Tiểu Thuần hắn liên tục gặp chuyện không may.
Lúc này càng không ngờ mình đã vài ngày không gặp một bóng người, thật vất vả mới gặp được lại là Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần! Ngươi mới là đại tinh tinh, cả nhà ngươi đều là đại tinh tinh!
Chu Nhất Tinh gào thét, hắn cũng mặc kệ có phải đối phương hay không, dù sao hắn nhận định là được, người này tám chín phần mười chính là Bạch Tiểu Thuần.
Lúc Bạch Tiểu Thuần đánh tới, Chu Nhất Tinh mở đại cung ra, sưu sưu sưu... Bắn bắn liên tục chín mũi tên, tất cả đều nhắm thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
Lúc những mũi tên này bay tới gần, Bạch Tiểu Thuần phất tay, hắn cười dài, Vĩnh Dạ Tán căng ra ngăn cản chín mũi tên, tốc độ của hắn không giảm bớt bay thẳng về phía Chu Nhất Tinh.
Chu Nhất Tinh nhìn Vĩnh Dạ Tán của Bạch Tiểu Thuần có chín đạo ngân vân lóng lánh liền nổi giận, ánh mắt đỏ rực, hắn nhớ lúc trước cây dù này có tám ngân vân, rõ ràng chỉ mới luyện linh tám lần.
Lúc này đã có chín ngân vân... Không cần suy nghĩ nhiều, hắn có thể đoán được, sở dĩ như vậy nhất định có liên quan đến cửu sắc hỏa của mình, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần dùng cửu sắc hỏa của mình luyện linh, hơn nữa lại luyện một lần là thành công, loại vận khí và biệt khuất này làm Chu Nhất Tinh tức điên.
- Đại tinh tinh đừng nóng giận, vậy ngươi nói cho ta biết tên ngươi là gì?
Bạch Tiểu Thuần cầm Vĩnh Dạ Tán tới gần, hắn thu cây dù và bấm niệm pháp quyết thúc dục hàn khí hình thành vô số thứ tấn công Chu Nhất Tinh.
Hắn nhìn thấy Chu Nhất Tinh liền cao hứng, hắn đã mấy ngày không gặp người nào, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được một người, Bạch Tiểu Thuần không muốn chém giết đối phương, thậm chí hắn hối hận khi không mang Thần Toán Tử cùng Triệu Long theo bên mình.
- Gia gia của ngươi tên là Chu Nhất Tinh!
Chu Nhất Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, lúc những băng thứ tới gần, hắn nhanh chóng lui ra phía sau, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong thân thể hắn có oan hồn bay ra ngoài, những oan hồn này ngưng tụ thành ấn kỳ phù văn giữa không trung, chúng hóa thành hồn hảo ngăn cản băng thứ tấn công.
---------------