Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, cố ý hừ lạnh một tiếng, tốc độ bạo tăng, hồn tu Giả Anh không ngừng kêu khổ, dù hắn có tu vi Giả Anh nhưng sau khi hiểu rõ chiến lực của Bạch Tiểu Thuần liền biết mình không phải đối thủ, trong lúc nguy cơ hắn vội vàng hô to.
- Đại nhân chớ xúc động, ta nguyện trở thành tùy tùng của đại nhân.
- Trong mê cung này, đại nhân độc hành, không bằng bên người có tùy tùng cùng theo sau...
Hồn tu Giả Anh lo lắng nên lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nghe xong cũng hơi động tâm, cảm thấy người này nói có phần đạo lý, chính mình đi một mình khó tránh khỏi gặp các chuyện khác nhau, nếu một khi đánh nhau bại lộ thân phận sẽ gặp phiền toái.
Nếu có người ở bên cạnh mình, có thể miễn trừ không ít chuyện... Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần vung tay phải lên, hắn dùng lực lượng thật lớn đánh lên người tu sĩ Giả Anh.
Khóe miệng hồn tu chảy máu tươi, trong mắt mang theo hung quang nhưng vẫn nhịn xuống, không hề bỏ chạy, hắn đứng tại đó sau đó ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.
- Trần Giác nguyện ý tùy tùng đại nhân!
Bạch Tiểu Thuần không nói một lời, nhìn Trần Giác vài lần sau đó nâng tay phải điểm vào mi tâm Trần Giác, lập tức truyền một đạo hàn khí vào trái tim Trần Giác.
Chỉ cần tâm niệm hắn vừa động, lập tức có thể điều khiển hàn khí bộc phát tiêu diệt tâm mạch Trần Giác.
Thân thể Trần Giác run lên, không dám né tránh, tùy ý Bạch Tiểu Thuần lưu cấm chế trên người mình, lúc này mới thở ra một hơi, biết rõ lần này có thể tạm thời bảo vệ tánh mạng, cảm nhận được hàn ý bao phủ trái tim, nội tâm của hắn vô cùng đắng chát.
- Đi!
Bạch Tiểu Thuần tận lực giả giọng khàn khàn, lại phân phó hắn đi trước.
Trần Giác vội vàng đồng ý, hắn giữ vững tinh thần thủ hộ chung quanh Bạch Tiểu Thuần, hắn biết rõ nếu mình muốn mạng sống phải nhờ vào Luyện Hồn Sư này bảo hộ, chỉ cầu chính mình tận hết sức, sau khi rời khỏi nơi đây đối phương sẽ buông tha cho mình.
Bạch Tiểu Thuần nhìn như mặt không biểu tình nhưng trên thực tế đang ngầm quan sát Trần Giác, trong nội tâm rất đắc ý, suy nghĩ mình quá anh minh, đi tới chỗ nào cũng có kẻ cúi đầu bái lạy khóc hô muốn trở thành tùy tùng của mình, không đồng ý còn không được, không biết đối phương biết suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần sẽ có cảm nhận thế nào.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, hạ quyết tâm, lúc này mình phải giả vờ trở thành người trầm mặc ít nói, như vậy lực uy hiếp của hắn càng lớn hơn một chút.
- Hơn nữa Trần Giác nói có chút đạo lý, hồn tu bên cạnh ta nhiều một chút càng an toàn hơn...
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, lúc này đi theo Trần Giác.
Bất cứ khu vực nào trong mê cung đều giống nhau như đúc, cũng không thể phân biệt phương hướng, cũng rất khó lưu lại ký hiệu, Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng chóng mắt, thời điểm đang phát sầu thì linh cơ khẽ động, dứt khoát dùng lực chú ý nhìn vách tường bên phải, một đường cố định đi theo vách tường bên phải, gặp được chỗ rẽ cũng lựa chọn bên phải.
Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, trong ba ngày qua Bạch Tiểu Thuần và Trần Giác đụng phải không ít người Man Hoang và tu sĩ Trường thành, trên những người kẻ này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện trong đó có một ít người lựa chọn giống như hắn.
Sau khi dò xét lẫn nhau, mọi người lập tức né tránh, hiển nhiên không muốn dễ dàng phát sinh ma sát, mặc dù gặp được hồn tu Man Hoang nhiều hơn, nhìn thấy thái độ Trần Giác với Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lấy Vĩnh Dạ Tán ra, chú ý tới tám đạo ngân vân trên đó đều kinh hãi, ẩn ẩn đoán ra Bạch Tiểu Thuần chính là Luyện Hồn Sư cho nên không muốn trêu chọc.
Cứ như vậy, trong ba ngày qua hai người hữu kinh vô hiểm, cho đến ngày thứ tư, vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang đi tới liền dừng bước lại, ánh mắt hắn sinh ra hào quang nhìn trước mặt.
- Phía trước không đúng.
Bạch Tiểu Thuần khàn khàn mở miệng, Trần Giác bên người sững sờ, hắn nhìn con đường phía trước không có gì thần kỳ cả.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn không ra, sau trận chiến năm đó trong sơn mạch Lạc Trần, hắn phát hiện mình rất nhạy cảm với nguy hiểm, cho nên hắn vô cùng tin vào trực giác của mình.
Vào lúc này trong cảm nhận của hắn, khu vực phía trước nhìn như bình thường nhưng lại ẩn giấu sát cơ, không dừng lại nữa, Bạch Tiểu Thuần lập tức lui về phía sau, mặc dù Trần Giác không hiểu gì cả nhưng cũng lui theo sau với hắn.
Vào lúc hai người lui ra sau, một tiếng cười lạnh vang lên trong khu vực nhìn như bình thường kia, trong chớp mắt trước mặt xuất hiện gợn sóng như mặt nước, từng đạo thân ảnh lao ra thật nhanh.
Lại có hơn mười người!
Cả đám có tu vi không tầm thường, sau khi xuất hiện liền nhắm thẳng Bạch Tiểu Thuần.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần sinh ra sát cơ, hắn nâng tay phải cầm Vĩnh Dạ Tán, tám đạo ngân vân lóng lánh chói mắt, càng có gương mặt quỷ đang cười giống như như ẩn như hiện, lúc sắp đại chiến, đột nhiên trong màn nước có tiếng quát lớn.
- Không được vô lễ!
Khi lời nói vang lên, đám hồn tu bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần dừng bước.
Lúc này trong màn nước có một người đi ra, đây là một thanh niên, sắc mặt âm trầm, trên người mặc trường bào vô cùng trân quý, my tâm có một vết ngấn, kẻ này chính là Chu Nhất Tinh!
Hồn lực chấn động bao phủ chung quanh, hồn lực này khác với hồn lực của hồn tu khác, dường như nó thâm thúy hơn nhiều, còn ẩn chứa cảm giác nào đó, chỉ cần nhìn sơ là có thể phân biệt ra được.
Nhất là trong tay hắn có một đám hỏa diễm.
Màu sắc hỏa diễm hay thay đổi, nhìn kỹ có tới chín màu sắc, Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn sơ qua nhưng tâm thần rung động rất mạnh, hắn nhận ra được, hảo diễm này là...
Cửu sắc hỏa! !
- Cửu sắc hỏa! Tam cấp Luyện Hồn Sư!
Trần Giác nhìn tâấy cửu sắc hỏa, sắc mặt biến hóa, lúc nhìn Chu Nhất Tinh mang theo thần thái kính sợ không nhỏ.
Chu Nhất Tinh không nhìn Trần Giác, dường như trong mắt hắn hồn tu như Trần Giác chẳng đáng là gì, trong mắt hắn chỉ có Bạch Tiểu Thuần, nói cho đúng là Vĩnh Dạ Tán trong tay Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn tới nhìn lui nhưng lại có phần khó hiểu.
- Ngươi là hồn tu hay là Luyện Hồn Sư?
Ánh mắt Chu Nhất Tinh đảo qua Vĩnh Dạ Tán sau đó lại nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
- Cửu sắc hỏa...
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn nhìn cửu sắc hỏa trong tay Chu Nhất Tinh, cảm nhận tu vi đối phương không phải Nguyên Anh, mà là Kết Đan Đại viên mãn giống như mình.
Mặc dù như thế nhưng Bạch Tiểu Thuần càng khiếp sợ lực lượng ẩn chứa trong cửu sắc hỏa, dường như chỉ cần bóp vỡ là bạo phát ra thực lực kinh người.
Lúc này đối phương cũng dò xét hắn, hắn cũng dò xét thanh niên này, chú ý tới ánh mắt đối phương đang nhìn Vĩnh Dạ Tán, trên thực tế hắn xuất ra cây dù này cũng có tác dụng chấn nhiếp đối thủ, lúc phát hiện tu vi của người này không mạnh hơn mình nhưng lại có cửu sắc hỏa, nhất là nhìn thần sắc Trần Giác, hắn có thể nhận ra thân phận đối phương.
- Man Hoang... Luyện linh... Luyện hồn...