- Không sao, việc này Tống huynh cũng không cần lập tức trả lời thuyết phục, chờ ngươi cân nhắc tốt lại nói cho Triệu mỗ là được, trước mắt ấn ký qua cửa của các ngươi cần phải thay đổi một chút.
- Trong ngọc giản qua cửa của các ngươi có ấn ký đệ tam quân năm đó, Bác Bì Kỳ đệ tam quân đã đổi Vạn phu trưởng, cho nên các ngươi phải đi theo ta một chuyến, đi tới nơi đóng quân đệ tam quân sau đó thay thế ấn ký trong ngọc giản qua cửa của các ngươi.
Triệu Long ôn hòa, hắn cảm thấy Tống Khuyết là nhân tài, cố tình thu nhận cho Bạch Tiểu Thuần, hắn cười nói.
- Đổi Vạn phu trưởng?
Tống Khuyết nghe vậy giật mình, một nam một nữ sau lưng hắn cũng vậy, mặc dù bọn họ không quá hiểu Trường thành nhưng cũng biết nhân vật như Vạn phu trưởng tuyệt đối là người vô cùng tôn quý, cao cao tại thượng!
Tống Khuyết không dám lỗ mãng, hắn dám cười nói với Triệu Long nhưng nếu ở trước mặt Vạn phu trưởng, hắn cũng không dám có chút mạo phạm, hắn biết rõ tu sĩ năm đại quân đoàn thủ hộ Trường thành rất đáng sợ, nhất là Vạn phu trưởng, cho dù người nào cũng là nhân vật kinh thiên động địa.
Cho dù hắn là thiên kiêu, sợ rằng trong mắt Vạn phu trưởng chỉ là con sâu cái kiến, nghĩ tới đây đáy lòng Tống Khuyết càng hướng tới.
- Không biết Tống Khuyết ta cả đời có cơ hội đi lên vị trí Vạn phu trưởng hay không?
Nội tâm Tống Khuyết hướng tới nhưng cũng nhụt chí, âm thầm cổ vũ bản thân mình, tự nói với mình, Tống Khuyết hắn lần này trở về, mặc dù cách vị trí Vạn phu trưởng như trời với đất nhưng trong cùng thế hệ nhất định là tồn tại oanh động, thậm chí hắn rất muốn chờ gặp được Bạch Tiểu Thuần, nghĩ đến bản thân mình gặp được Bạch Tiểu Thuần, nhất định phải tiến lên giẫm nát đối phương dưới chân, nói cho Bạch Tiểu Thuần biết rõ ai mới là thiên kiêu chân chính.
Nghĩ như vậy nội tâm Tống Khuyết đã chôn một hạt giống dã tâm, hắn chờ mong rời khỏi nơi đây đi tìm Bạch Tiểu Thuần, hắn thề, lúc này hắn nhất định muốn Bạch Tiểu Thuần biết rõ mình lợi hại thế nào.
Vì vậy hắn gật đầu đáp ứng, hắn dẫn theo hai đồng bạn đi cùngTriệu Long tới nơi đệ tam quân đóng quân.
Trên đường đi, Tống Khuyết cố tình muốn hỏi sau đó do dự một chút, hắn ý bảo nữ tử bên cạnh lên tiếng, nữ tử phối hợp với Tống Khuyết rất lâu cho nên biết rõ tâm ý của Tống Khuyết, biết hắn muốn hỏi chuyện Vạn phu trưởng.
- Các ngươi không biết? Triệu mỗ không nói nhiều, nói không chừng... Các ngươi biết đại nhân của ta đấy.
Triệu Long cười cười, hắn chấm dứt chủ đề này, mang theo Tống Khuyết ba người chưa hiểu chuyện gì đi tới nơi đóng quân.
Lúc Tống Khuyết ba người thay thế ấn ký, Bạch Tiểu Thuần đã tu luyện tới lúc mấu chốt, trong mật thất, thiên tài địa bảo chung quanh tan nát, sinh cơ rót vào trong người Bạch Tiểu Thuần, trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo quyết đoán, cắn răng dung nhập sinh cơ vào trong kinh mạch của mình, hắn không ngừng vận chuyển chúng đi khắp toàn thân.
Sinh cơ như sóng biển, bắt đầu từ sóng nhẹ sau đó biến thành sóng thần, trong cục diện trăm sông đổ vào một biển, lúc sinh cơ trong kinh mạch dồn thẳng vào thiên linh trên đầu giống như tụ tập háo thành một con thủy long, thủy long dùng toàn lực xung kích vị trí kinh mạch cuối cùng.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh nổ mạnh vang lên, người ngoài không nghe thấy nhưng trong đầu Bạch Tiểu Thuần lại đủ rung chuyển thiên địa, trong tiếng nổ vang kia, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, có lúc hắn dừng hít thở, bên tai còn nghe âm thanh ken két.
Kinh mạch trong đầu hắn giống như cánh cửa, sinh cơ trong người không ngừng va chạm đã trực tiếp vỡ vụn, Bạch Tiểu Thuần gầm lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết sau đó vung tay lấy ra nhiều thiên tài địa bảo khác, hắn lại hấp thu sinh cơ rót vào trong người.
Lúc này càng kinh người hơn, trong tiếng nổ vang ngập trời, kinh mạch bế tắc cuối cùng trong đầu Bạch Tiểu Thuần đã chia năm xẻ bảy, khi nó sụp đổ kinh mạch đả thông, sinh cơ lưu chuyển toàn thân, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn cảm giác được kinh mạch toàn thân trong suốt lại cảm nhận được thân thể có một tầng phong ấn ngưng tụ trong người mình, nó giống như ngọn núi đè nặng làm hắn không thoải mái.
Áp chế này vốn tồn tại nhưng hắn không cảm nhận được, trước mắt khi toàn thân thông thấu, áp chế trở nên rõ ràng, hắn không xa lạ cảm giác này, năm xưa hắn tu hành Bất Tử Bì, Bất Tử Kim Cương cũng cảm nhận qua.
- Nhân thể, tầng gông xiềng thứ ba!
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn hiểu được, cảm giác này đại biểu hắn chạm tới xiềng xích cực hạn thứ ba trong cơ thể!
- Bước tiếp theo chính là phải nghĩ biện pháp đột phá tầng gông xiềng này!
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn thu thập sinh cơ tứ tán trong cơ thể, thân thể của hắn sinh ra một tầng hắc mang.
Lúc hắc mang bao trùm thân thể, lực lượng cường đại trong người hắn bộc phát ra chung quanh, càng ngày càng mạnh, thậm chí Bạch Tiểu Thuần nắm tay lại cũng có thể nghe được hư vô rạn nứt.
Càng kinh người hơn là, tốc độ của hắn, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động, tay áo hất lên mở mật thất bước ra bên ngoài.
Hắn vừa bước một bước, thân thể của hắn biến mất, không phải thuấn di, mà là dùng một loại tốc độ cực hạn rời khỏi mật thất, hắn đứng trong hư không.
Hắn đứng giữa không trung nhìn xuống nơi đệ tam quân đóng quân, hắn nhìn con chim đang vỗ cánh nhè nhẹ trước mặt mình, hắn sững sờ nhìn thiên địa chung quanh, cuối cùng hắn phát hiện tất cả mọi thứ thời khắc này đều biến thành chậm chạp, cũng chỉ có hắn là bình thường.
Cảm nhận ảo giác như thế, tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn có thể cảm giác được tốc độ thân thể đơn thuần mặc dù còn không bằng thuấn di nhưng không kém hơn nhiều, cho nên mới xuất hiện biến hóa quỷ dị như thế.
- Thì ra nhanh đến mức âận cùng... Chính là chậm sao?
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, khi hắn đứng vững mọi thứ đều khôi phục bình thường, tất cả cảnh tượng, thân ảnh đều không khác gì lúc trước.
Đúng vào lúc này... Tống Khuyết ba người được Triệu Long dẫn dắt đi tới cửa loắn nơi đóng quân, lúc này mấy người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy giữa không trung có một thân ảnh cao lớn đang đứng, trên người hắn tỏa ra khí thế kinh người như thần như ma.
Tống Khuyết ba người nhìn lên không trung, lúc nhìn thấy thân ảnh như thần ma kia, Bạch Tiểu Thuần đứng trên bầu trời nơi đóng quân cúi đầu nhìn xuống, cũng nhìn thấy Tống Khuyết.
Ánh mắt hai người va chạm với nhau.
Tống Khuyết mở to mắt, hắn ngây ngốc, hít thở dồn dập sau đó cúi đầu xuống, đáy lòng tự nói với mình, nhất định là mình nhìn lầm... Thân thể của hắn run rẩy, hắn không ngừng an ủi bản thân, nhất định là chính mình gần đây thường xuyên nghĩ biện pháp trừng trị Bạch Tiểu Thuần cho nên xuất hiện ảo giác.
- Nhất định là như vậy...
Thân thể Tống Khuyết run run thật nhỏ, hắn áp chế hô hấp ý đồ lừa gạt bản thân mình, đột nhien giọng nói nhiệt tình của Bạch Tiểu Thuần vang lên.
- Khuyết nhi!
Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn giống như con gà trống vừa đá thắng con gà khác, ánh mắt hắn sinh ra hào quang cực mạnh, thậm chí người khác có thể nhận ra ánh mắt nóng rực của Bạch Tiểu Thuần.
---------------