Tốc độ cực nhanh, sau khi ra khỏi thông đạo hắn liền bay lên cao.
Hắn vừa bay ra ngoài, tâm thần hơn ngàn tu sĩ rung động, bọn họ cùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, chờ đợi Bạch Tiểu Thuần ra lệnh, thân thể lão giả hồn tu đang run rẩy, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo kính sợ như thiên thần.
Hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lông tóc không tổn hao gì, mặc dù đôi mắt đỏ rực và thân thể mệt mỏi, tinh thần của hắn đang phấn chấn, từ đó lão giả hồn tu càng khẳng định đáp án trong lòng mình.
- Nhất định là Thiên Nhân...
Lão giả hồn tu sắp khóc, trong tiềm thức của hắn, chỉ có Thiên Nhân mới có khả năng một mình một người kiên trì trong động quật kinh khủng kia suốt một ngày, càng không có chút thương thế nào.
- Ngươi là tu sĩ Thiên Nhân, tại sao khi dễ ta...
Lão giả hồn tu nghĩ tới điểm này liền dùng đôi mắt tuyệt vọng nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
Lúc ánh mắt mọi người nơi đây nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần bay lên cao sau đó bố trí đơn giản chung quanh hố sâu, làm xong mọi việc hắn mới quan sát chung quanh một lúc.
- Quay về Trường thành!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi và ra lệnh quay về, hắn lại dẫn đầu mọi người quay về Trường thành, hơn một ngàn tu sĩ chờ đợi suốt cả ngày, hiện tại nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế liền thở ra một hơi.
Cho dù bọn họ là kiêu binh hãn tướng nhưng nơi này cách Trường thành quá xa, khu vực này lại có động tĩnh lớn, mặc dù bọn họ phát hiện nơi đây có cấm chế tự nhiên, cho dù nơi này sinh ra dị thường thì người ngoài khó phát hiện ra, nhưng dù sao ở lại nơi này càng lâu càng có nguy hiểm tới gần.
Một khi có thế lực Man Hoang tiến vào, bọn họ sẽ lâm vào nguy cơ sinh tử.
Lúc Bạch Tiểu Thuần ra lệnh trở về, mọi người lập tức phân tán ra, bọn họ dựa theo kinh nghiệm của mình quay về Trường thành.
Bạch Tiểu Thuần vừa rời đi vừa ghi nhớ lộ tuyến, đi ra không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn phía sau, hắn xem xét hố sâu, nơi đó có dãy núi phập phồng giống như trọng điệp ra vô số bóng dáng, một loại lực lượng tự nhiên đang che lấp mọi thứ.
Cho dù bên trong xảy ra động tĩnh lớn cũng không truyền ra quá xa, dường như bị dãy núi ngăn cách.
Bây giờ là đêm khuya ngày hôm sau, bốn phía đen kịt, lúc này có vô số oan hồn đang bay, người yếu bóng vía sẽ sợ hãi không nhỏ.
- Nơi này thật sự òồn tại cấm chế tự nhiên sao?
Bạch Tiểu Thuần do dự một lát, trong đầu hắn xuất hiện hài cốt cá sấu khổng lồ, hắn trầm mặc quay người lại, tiếp tục quay về Trường thành.
Lúc đến cần dò xét tuyến đường nên phải cẩn thận, mặc dù quay về cũng phải cẩn thận nhưng tâm tính đã khác trước, đoạn đường quay về vô cùng thuận lợi, mặc dù trên đường gặp một ít bầy oan hồn nhỏ nhưng không ảnh hưởng quá nhiều, đoàn người Bạch Tiểu Thuần chỉ mất mấy canh giờ là nhìn thấy Trường thành ở xa xa.
Lúc này đã là tảng sáng ngày thứ ba, mặc dù thiên địa đen kịt nhưng có thể nhìn thấy hào quang trận pháp trên tường thành, tường thành giống như cự long nằm đó, khí thế vô cùng kinh người, tâm thần mọi người rung động khó hiểu.
Đoàn người Bạch Tiểu Thuần còn khá tốt, dù sao đã thành thói quen, đối với lão giả hồn tu lại chính là ác mộng... Hắn không thể giãy dụa, đám người Bạch Tiểu Thuần nghiệm chứng thân phận xong liền đi vào cửa nhỏ, lúc này đều an toàn quay về Trường thành.
Lão giả hồn tu từ đầu tới cuối không phát hiện thân phận chân chính của Bạch Tiểu Thuần, sau khi mọi người quay về liền có người mang lão giả hồn tu rời đi, mang hắn vào nơi chuyên giam cầm tu binh, tại nơi đó sẽ có người thẩm vấn và xác nhận tin tức.
Về phần hơn ngàn tu sĩ theo mình ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần cũng không có keo kiệt, trực tiếp xuất ra một ngàn hồn cầu ban thưởng cho mọi người.
Mặc dù với mọi người một vạn oan hồn không phải chiến công quá nhiều, nhưng đây là tổng số Bạch Tiểu Thuần xuất ra, đó chính là một ngàn vạn oan hồn, trừ Bạch Tiểu Thuần ra, trong cả Trường thành này ngay ca Bạch Lân năm đại quân đoàn trưởng cũng không cầm ra được, nội tâm bọn họ vô cùng cảm động.
- Các huynh đệ, đi theo ta, mọi người có rượu uống, có thịt ăn, có chuyện tốt gì, Bạch Tiểu Thuần ta không quên mọi người!
Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, hắn nói chuyện rất hào sảng, lúc mọi người nhìn hắn đều mang theo cuồng nhiệt..., cũng không cần Bạch Tiểu Thuần nhắc nhở mọi người không nên nói cái gì, bọn họ hiểu nếu không có Bạch Tiểu Thuần cho phép, bọn họ nhất định phải thủ khẩu như bình.
Không lãng phí thời gian, sau khi ban thưởng cho mọi người, Bạch Tiểu Thuần không đi nghỉ ngơi, hắn hào hứng bừng bừng bay thẳng về nơi mình ở, hắn bắt đầu đắm chìm trong luyện dược, tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất luyện chế thêm nhiều... Tụ Hồn Đan.
Về phần nhiệm vụ hồn giác đã cóđaám người Triệu Long đi làm thay, không bao lâu sau đã nhiệm vụ hoàn thành, một trăm vạn chiến công được chuyển vào lệnh bài Bạch Tiểu Thuần, hào quang màu đỏ trên lệnh bài biến mất không còn, lệnh bài khôi phục như thường.
Theo thời gian qua đi, lại qua ba ngày, ba ngày này Bạch Tiểu Thuần không nghỉ ngơi chút nào, ánh mắt hắn đỏ rực và điên cuồng luyện dược, khi hắn luyện ra từng lô Tụ Hồn Đan, hơn nữa hắn còn lưu lại cho mình, tổng số đạt tới hơn năm ngàn viên, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác không thể chờ đợi được.
- Đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian càng lâu thì nơi đó bại lộ càng lớn...
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hôm nay trở thành Vạn phu trưởng đã trở thành khả năng, kể từ đó Bạch Tiểu Thuần cũng bất chấp trả giá, sau khi hắn chuẩn bị thỏa đáng, vào đêm ngày thứ ba hắn ra ngoài binh doanh, không có nói với bất cứ kẻ nào, cũng không mang theo thủ hạ gì, hắn lập tức thi triển Bất Tử Cân bao phủ toàn thân, sau khi hắn vận dụng thần thông Bất Tử Cấm liền bước về phía trước một bước.
Trong nháy mắt thân ảnh của hắn biến mất, cảm giác thân thể sắp phân giải sụp đổ xuất hiện, Tiểu Thuần phải giãy dụa thật lâu mới xuất hiện, hắn bước ra ngoài Trường thành, cũng không lãng phí thời gian, sau khi xuất hiện hắn liền bay về phía trước.
Hắn cũng mang mặt nạ lên, hắn vận dụng tốc độ nhanh nhất và bộc phát hồn lực cùng sát khí bao phủ toàn thân, một ít thổ dân và hồn tu gặp được trên đường chỉ dám đứng xa nhìn sang, mọi người có cảm giác kẻ này không dễ chọc nên tránh đi.
Rốt cục tại Bạch Tiểu Thuần cũng vận dụng tốc độ cực hạn, hắn nhìn thấy bóng đen của dãy núi trùng điệp, nội tâm nóng lên, sau khi quan sát chung quanh và phát hiện không có gì đáng ngại mới tiến lên.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn tìm kiếm thật lâu cũng không tìm được hố sâu lúc trước.
- Ta xác định chính là ở chỗ này... Vì sao không tìm được, hẳn là... Là cấm chế hay sao?
Bạch Tiểu Thuần rất kinh ngạc, sau khi hắn đi dạo chung quanh một vòng, ánh mắt của hắn tỏa sáng như có điều suy nghĩ, đột nhiên con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra, hắn rót tu vi vào trong Thông Thiên pháp nhãn, cẩn thận quan sát chung quanh tìm kiếm điểm khả nghi.
---------------