Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 783: Ta chết cũng không đi!

- Hầu tử đáng giận, ngươi chết không yên lành!

Lão giả nội tâm chửi bới, cắn răng trong tâm thần bất định tới gần hố sâu, lúc đứng ở chỗ này, hắn nhìn lại và phát hiện đám người Bạch Tiểu Thuần đang ở cách nơi này ngàn trượng, nhất là bọn chúng làm ra vẻ tùy thời sẽ bỏ chạy, đây mới là điểm làm lão giả không có tư vị nhất.

Hắn cũng không có biện pháp, nếu dựa theo Bạch Tiểu Thuần nói còn mang theo một tia khả năng sống sót, nếu mình quấy rối, như vậy Bạch Tiểu Thuần và những người kia không tử vong hết, bản thân hắn phải chết không nghi ngờ.

Xoắn xuýt suốt nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần chờ đợi từ xa cũng không kiên nhẫn nữa, hô to:

- Ngươi nhanh lên đi, tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy.

- Đợi nãi nãi của ngươi!

Nội tâm lão giả mắng to, sau đó cắn răng bước về phía hố sâu, hắn bước vào trong hố, lúc hắn tiến vào đám oan hồn đang phiêu đãng lập tức dừng lại, chúng đồng loạt quay đầu nhìn sang lão giả.

Da đầu lão giả căng cứng như sắp nứt ra, đầu óc trống rỗng, hắn hét lớn và bóp nát đan dược trong tay, không chờ đám oan hồn kịp phản ứng, Tụ Hồn Đan nổ tung và sụp đổ, chỉ trong nháy mắt hấp lực cực lớn không ngừng tản ra chung quanh.

Trong thời gian ngắn thân thể hơn vạn oan hồn vặn vẹo, chúng không kịp giãy dụa đã bị đan dược hút đi, trở thành một hồn cầu và lão giả hồn tu thu hồi, cùng lúc đó các oan hồn chung quanh bị kích thích, tất cả bọn chúng gào rú thê lương thảm thiết, thậm chí tỏng hố sâu càng có tiếng gào thét kinh người, trong chớp mắt một cơn phong bạo từ trong hố sâu lan ra bên ngoài.

Lão giả hồn tu hét cực lớn, hắn quay người bỏ chạy cực nhanh, trong nháy mắt hắn lao ra thì phía sau có một đám sương mù đầy trời xuất hiện, trong đó ẩn chứa hơn trăm vạn oan hồn, thậm chí còn đang bộc phát, đằng sau vẫn còn... Hồn hải không ngừng bay ra ngoài.

- Cứu mạng ah!

Lão giả kêu thảm thiết, hắn không dám chạy trốn sang khu vực khác, đáy lòng của hắn càng ghi hận đám người Bạch Tiểu Thuần không nhỏ, vì vậy hắn nhanh chóng bay thẳng về hướng Bạch Tiểu Thuần.

Tốc độ hắn nhanh nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, trong nháy mắt lão giả bóp nát Tụ Hồn Đan thì hắn đã bay đi thật xa, tính cả hơn ngàn tu sĩ chung quanh, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã hóa thành hào quang rời xa miệng hố.

Đám người Bạch Tiểu Thuần trốn quá nhanh, lão giả nghiến răng nghiến lợi, rơi vào đường cùng chỉ có thể bộc phát toàn lực, hết lần này tới lần khác tu vi của hắn lại bị hạn chế không ít, hiện tại liều mạng cũng chỉ miễn cưỡng chạy ra, hồn hải sau lưng vẫn truy kích không bỏ, tiếng gào thét của hồn hải bao phủ không gian.

Cảm giác tùy thời lâm vào nguy cơ sinh tử làm lão giả rơi vào tuyệt vọng, trực tiếp chửi ầm lên.

- Hầu tử, ngươi chết không yên lành!

- Ta thành quỷ cũng không bỏ qua ngươi!

Lão giả rống lên trong bi thương.

Các tu sĩ chung quanh nghe được tiếng chửi rủa thảm thiết càng chạy nhanh hơn, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, sau lưng hắn có tiếng nổ rung trời, Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn lại, hắn không nhìn lão giả kia, ánh mắt của hắn nhìn sang hồn ảo vô biên vô tận.

- Trăm vạn... Không phải, ngàn vạn... Cũng không phải... Trời ạ, rốt cuộc nơi này có bao nhiêu hồn?

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần không bình tĩnh nổi, hắn bỏ chạy thật nhanh, Bạch Tiểu Thuần không bận tâm lão giả kia sống hay chết, đáy lòng lại có một tia hối hận, hắn cảm giác mình quá tham lam.

Vào lúc cười khổ, bỗng nhiên sắc mặt Bạch Tiểu Thuần hơi động, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy lão giả kêu gào thảm thiết đang giãy dụa chạy trốn sau lưng, hồn hải vô tận chỉ lao ra mấy trăm trượng, thậm chí còn không đợi khuếch tán hoàn toàn liền dừng truy kích, chúng chỉ có thể hình thành phong bạo càn quét trong khu vực hạn chế, sau đó chúng lại quay về hang động, chúng an ổn sau đó bình tĩnh trở lại như lúc ban đầu.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hơn ngàn tu sĩ bỏ chạy cũng sững sờ, nhất là lão giả hồn tu có cảm giác sống sót sau tai nạn, trong nội tâm cảm thấy may mắn không nói nên lời.

- Ta... Ta không chết!

Lão giả run rẩy, nước mắt chảy xuống, không chờ hắn kịp vui vẻ trong bao lâu, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần, hắn xuất hiện và dùng ánh mắt khó hiểu nhìn sang lão giả.

Thân thể lão giả hồn tu cứng dờ, nội tâm hắn khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần vô cùng bất định, bốn phía đều là người của Bạch Tiểu Thuần, hắn hiểu mình trốn không thoát, lại nghĩ tới mình chửi bới lúc trước, sau khi run rẩy một lúc liền giao viên hồn đan cho Bạch Tiểu Thuần.

- Đại nhân... Ta...

Lão giả đang muốn giải thích một chút lại bị Bạch Tiểu cắt lời, Bạch Tiểu Thuần đi vài vòng quanh người lão giả, hắn đang kiểm tra, thỉnh thoảng lại chạm vào vài cái, hắn càng làm như vậy lão giả càng khẩn trương.

- Chúng không tiếp tục truy kích, chẳng lẽ trên người lão già này có cổ quái.

Bạch Tiểu Thuần đi quanh kiểm tra lão giả vài lần cũng không phát hiện có cái gì không đúng, hắn khó hiểu nên lên tiếng.

- Như vậy... Đám oan hồn không truy kích ngươi, vậy ngươi lại đi thử xem...

Bạch Tiểu Thuần nói xong lại móc một viên Tụ Hồn Đan giao cho lão giả cầm.

Lão giả nghe xong những lời này, thân thể hắn sắp nổ tung, đôi mắt mở to, rốt cuộc lão giả không kiềm nén được nên bùng nổ.

- Không đi, nãi nãi của ngươi, cho dù ngươi mang theo cả ngàn người giết ta, ta cũng không đi! Chết cũng không đi!

Lão giả gào thét, hắn sắp điên lên rồi, lần trước hắn sợ vỡ mật, hắn có cảm giác mình sụp đổ khi đối mặt thời khắc sinh tử tồn vong, hiện tại thân thể hắn run rẩy và kêu gào như kẻ điên.

Hơn một ngàn tu sĩ chung quanh cũng có phần đồng tình với lão giả, càng là băng hàn rất nhiều, có thể lại biết, nếu lão giả không sợ cả cái chết, muốn bảo hắn tiến lên dò đường có độ khó quá lớn, lúc này có người đi ra ôm quyền nói với Bạch Tiểu Thuần.

- Đại nhân, thuộc hạ nguyện ý đi dò xét!

- Đại nhân, ta đi!

- Đại nhân, thuộc hạ đồng ý tiến vào thăm dò!

Lập tức lục tục có người đi ra, Bạch Tiểu Thuần biết rõ bọn họ muốn báo ân nhưng hắn không đồng ý, dù sao nếu thật sự an toàn thì bản thân hắn đi mới là ổn thỏa nhất.

Vì vậy lại nhìn sang hố sâu phía dưới, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái.

- Tất cả lui ra, còn ngươi nữa, rống cái gì mà rống, muốn cho người ta biết ngươi có miệng lớn sao?

Bạch Tiểu Thuần lườm lão giả hồn tu, phất tay trói lão giả lại sau đó ném cho thủ hạ, hắn nhìn sang hố sâu, hơi do dự một lúc liền tiến vào bên trong.

Đám người Triệu Long kinh ngạc, đang muốn khuyên can nhưng tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, hắn đã tới gần hố sâu và nói với bọn họ.

- Các ngươi lui về phía sau một ít, chờ ta.

Bạch Tiểu Thuần cũng không quay đầu lại, hắn dứng ở miệng hố sâu, nội tâm bất ổn và xoắn xuýt, hơn ngàn tu sĩ sau lưng hắn vô cùng lo lắng, chỉ có lão giả hồn tu đang cắn răng, nội tâm cười lạnh và nguyền rủa không ngừng.

- Ta là hồn tu Man Hoang, trên người còn có một tia khí tức của Cự Quỷ Vương, cho nên đám hồn này không đuổi theo ta... Nhưng con khỉ này là tu sĩ, hắn tiến vào bên trong thì phải chết!

---------------