Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 759: Ta... Ta quen thủ lĩnh các ngươi

Thành công ngăn cản hấp lực từ cái miệng rộng, không chỉ Bạch Tiểu Thuần, cho dù là vài chục vạn tu sĩ năm đại quân đoàn đều có cảm giác như vậy, nhưng tu sĩ quá nhiều, cái miệng có lớn hơn nữa cũng không thể nuốt hết toàn bộ, hơn nữa có không ít người thi triển đòn sát thủ giống Bạch Tiểu Thuần thoát khỏi lực hút.

Mọi người chưa kịp cảm thấy may mắn liền sợ hãi, bởi vì chung quanh bọn họ chính là ánh mắt tham lam của đám thổ dân Man Hoang!

Trên thực tế lúc miệng rộng xuất hiện, đối với Man Hoang mà nói bọn họ không trông chờ cái miệng tiêu diệt tu sĩ Trường thành, mà là... Mượn nhờ hấp lực kinh người kéo nhiều tu sĩ ra khỏi tường thành.

Chỉ cần những người này vừa ly khai trận pháp phân tán trong đám thổ dân Man Hoang, như vậy sinh tử bọn họ không nằm trong tay mình nữa.

- Nhanh chóng trở lại!

Quân chủ năm đại quân đoàn và cường giả cấp bậc Vạn phu trưởng đang chiến đấu với đám thần hồn Luyện Hồn Sư nên không thể cứu viện, chỉ có thể lo lắng gào thét.

Cùng lúc đó ánh mắt vĩ đại bắn ra nhiều cột sáng vào trong chiến trường, màn sáng trận pháp ý đồ tiến lên phía trước, ý đồ giảm bớt khoảng cách với và bảo hộ tu sĩ vào trong.

Có khoảng cách gần còn có thể lui ra phía sau, có không ít hơn hai mươi vạn tu sĩ bị kéo vào trong trận hình thổ dân Man Hoang, rất nhiều người đã rời xa trận pháp bay vào trong đám thổ dân, bọn họ không thể phá vòng vây thoát ra ngoài!

- Giết bọn chúng!

Trăm đại tù trưởng bộ lạc Man Hoang đứng từ xa ra lệnh cho thổ dân tấn công, đám thổ dân trên chiến trường không cần bọn họ ra lệnh đã giết không ít tu sĩ, bọn chúng đều tấn công kẻ địch gần với mình nhất.

Mấy chục vạn thổ dân đồng thời ra tay tạo thành vòng vây, trực tiếp chặt đứt đường về của các tu sĩ.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, ánh mắt sợ hãi không nhỏ, nội tâm vẫn còn sinh ra hàn ý, hắn nhìn chung quanh và khóc không ra nước mắt, trước đó hắn còn an toàn đứng trên tường thành đắc ý nhìn chiến công của mình tăng lên, trong nháy mắt lại rơi vào trong vòng vây của thổ dân.

Biến hóa quá đột ngột, hắn không muốn tiếp nhận nhưng không có biện pháp, mắt thấy mấy chục thổ dân chung quanh dùng ánh mắt điên cuồng và tham lam nhìn mình, nội tâm hắn sợ hãi.

- Bạch ma ở chỗ này, giết Bạch ma!!

- Ha ha, Bạch ma rơi vào chỗ chúng ta!

- Hắn là của ta, ta muốn ăn hắn!

Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp nổ tung, thậm chí hắn còn ngửi được mùi hôi chua từ trong miệng đám thổ dân bay ra ngoài.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ rực, vào thời khắc sinh tử, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác như bị cây kim đâm vào đầu kích thích ý chí cầu sinh bộc phát, thân thể hắn sinh ra khí tức thiết huyết kinh người.

- Ta... Ta quen thủ lĩnh các ngươi!

Bạch Tiểu Thuần dung vẻ mặt cầu xin tha thứ nhưng phát hiện mình nói thế nào cũng vô dụng, hắn biết rõ mình không có đường lui, lực lượng thân thể bộc phát toàn diện.

- Ta là của chính ta, không phải của các ngươi! Muốn ta chết, các ngươi sẽ hối hận!

Bạch Tiểu Thuần sinh lòng ác độc, hắn vỗ túi trữ vật, một đám áo giáp bay ra ngoài, đổi thành người khác chỉ có thể mặc vài món áo giáp và không thể mặc toàn bộ, có thể Bạch Tiểu Thuần cũng không biết mình mặc thế nào, dù sao hắn chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào nên tạo hình vô cùng quái dị.

Còn có từng thanh phi kiếm cùng từng kiện từng kiện pháp bảo bay ra, chung không ngừng quay chung quanh Bạch Tiểu Thuần.

Vẫn chưa kết thúc, Bạch Tiểu Thuần mang theo rất nhiều phù văn và dán vào thân thể, những phù văn kia tạo thành rất nhiều màn sáng bảo hộ thân thể hắn vào trong.

Nói thì chậm diễn ra rất nhanh, lúc Bạch Tiểu Thuần võ trang đầy đủ cũng là lúc mấy chục thổ dân chung quanh đánh tới, tiếng nổ ầm ầm sinh ra, mấy chục thổ dân đều có tu vi không tầm thường, tu vi sánh ngang Kết Đan, nhưng hiện tại trên người Bạch Tiểu Thuần có phòng hộ quá mạnh, bọn chúng không thể đánh nát, thậm chí có kẻ bị phản chấn bức lui ra sau.

Rất nhiều thổ dần từ đằng xa chạy tới đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hình ảnh đang diễn ra.

- Đáng chết, hắn mặc hơn mười áo giáp, làm sao hắn mặc hết?

- Còn những phù văn kia nữa, bất cứ tấm nào cũng có giá trị xa xỉ nhưng hắn dán hơn ngàn tấm...

- Trời ạ, hắn là túi trữ vật di động hay sao?

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí và lực lượng lui ra phía sau, hắn xung phong liều chết đẩy lui thổ dân.

- Các ngươi khinh người quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần rống to, đừng nhìn hắn mặc nhiều áo giáp, trên người có không ít phòng hộ và pháp bảo phi kiếm thì cồng kềnh, trên thực tế tốc độ của hắn quá nhanh, hắn xông thẳng vào đám thổ dân tiếng về phía tường thành, không đợi thổ dân ngăn cản trước mặt ra tay, Bạch Tiểu Thuần đã đánh hắn bay ra xa hơn mười trượng.

Thổ dân bị Bạch Tiểu Thuần đánh bay ra xa, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải bấm niệm pháp quyết, hơn mười thanh phi kiếm chung quanh hắn dùng tốc độ nhanh nhất chém giết đám thổ dân chung quanh.

Bạch Tiểu Thuần không cho thổ dân cơ hội phản ứng, chỉ trong nháy mắt có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần đã chém thổ dân thành mấy khói.

Những thổ dân này cho đến lúc chết vẫn không thể tự bạo.

Bạch Tiểu Thuần không do dự xông lên, hắn như cự long xông vào đám thổ dân, lúc tới gần một thổ dân liền vận dụng phi kiếm chém tới.

Tên thổ dân muốn né tránh nhưng tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh nên không tránh kịp, hắn kêu thảm thiết và đầu lâu bay lên cao.

Cùng lúc đó các thổ dân khác lục tục tới gần, cũng đồng loạt ra tay.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nâng tay đánh thẳng vào mặt đất, trong tiếng nổ vang, mặt đất chấn động rất mạnh, phong bạo càn quét chung quanh, sắc mặt đám cự nhân biến hóa, Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần vừa rồi vượt qua mấy chục thổ dân.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ rung trời, có lẽ hình ảnh này không là gì so với cả chiến trường nhưng Bạch Tiểu Thuần lại là chiến thần trong khu vực của hắn.

Mặc cho vài chục thổ dân ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn hắn lại nhưng chiến trường có quá nhiều thổ dân.

Chung quanh hắn lại xuất hiện mấy trăm thổ dân giết tới gần, rất nhiều công kích đánh vào vòng phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần, từng tầng phòng hộ sụp đổ, thân thể hắn chấn động, ánh mắt đỏ thẫm và càng điên cuồng hơn trước.

- Các ngươi quá khi dễ người!

- Nhiều người khi dễ một mình ta!

Bạch Tiểu Thuần vừa xông lên vừa gào thét, hắn như sao băng nện thẳng vào ngực thổ dân, sau khi đánh bay thổ dân lại phát hiện có mấy trăm thổ dân vây quanh tầng tầng và ra tay với hắn, khí thế cực kỳ kinh người, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn nâng tay trái vỗ túi trữ vật mang ra rất nhiều đan dược.

Những đan dược kia bay chung quanh và nổ tung, sương mù mê huyễn dung nhập vào thân thể đám thổ dân, bọn chúng làm các hành động cổ quái, Bạch Tiểu Thuần mượn nhờ cơ hội này thoát ra khỏi vòng vây.

---------------