Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, sau khi Bạch Lân biến mất, hắn lại nhìn Lý Hoành Minh.
Lý Hoành Minh giống như cười mà không phải cười nhìn Bạch Tiểu Thuần, cười khan một tiếng.
- Tiểu Thuần, chúc mừng ngươi bị quân chủ coi trọng, tự mình trưng dụng gia nhập Bác Bì Quân, phải biết người được quân chủ trưng dụng chính là vinh quang lớn lao, bao nhiêu năm qua, quân chủ chỉ trưng dụng ba người mà thôi, ngươi là người thứ tư.
Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần bi thương, hắn không muốn trở thành người thứ tư... Nhưng hôm nay không có cách nào, chỉ có thể nhận mệnh, cười khổ đi theo Lý Hoành Minh rời khỏi cửa hông.
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa nhìn lại, nhìn cửa hông ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời, hắn cảm giác mình mất đi tự do, mất đi nhân sinh, mất đi lý tưởng...
- Tại sao lại như vậy...
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán, hối hận đi theo Lý Hoành Minh nhận chiến giáp màu tím, tuy nói mặc lên người hắn đẹp trai hơn không ít nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần không vui.
Trên đường đi Lý Hoành Minh càng nhiệt tình, không ngừng giới thiệu lịch sử Bác Bì Quân, Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình lắng nghe, sau đó Bạch Tiểu Thuần đi tới Công Giáp Các do Bạch Lân chỉ định.
Đây là khu vực có hơn trăm lầu các thủ hộ sâm nghiêm, Lý Hoành Minh là Thiên phu trưởng cũng bị thẩm tra mới cho vào.
- Công Giáp Các là một trọng địa của Bác Bì Quân, chỉ có đại sư luyện dược, luyện phù và luyện bảo mới có thể cư trú ở đây.
- Tiểu Thuần được quân chủ xem trọng.
Lý Hoành Minh cảm thán, sau khi đi vào Công Giáp Các, Bạch Tiểu Thuần cũng phát giác nơi này khác với những nơi khác, linh lực nồng đậm hơn chung quanh rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên khi phát hiện nơi đây có linh lực, tuy trên đường gặp một ít tu sĩ trong Công Giáp Các sắc mặt kiêu căng, Lý Hoành Minh tiến lên chào hỏi, những người lại làm làm như không thấy.
Bạch Tiểu Thuần tức giận khi nhìn thấy cảnh như vậy.
- Có gì khó lường chứ?
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Lý Hoành Minh bị vắng vẻ liền nói một câu.
- Tiểu Thuần, những người này đều là đại sư, tất cả vật tư chiến tranh đều cần bọn họ cung ứng, không sao.
Lý Hoành Minh cười ha hả an ủi vài câu, hắn dẫn Bạch Tiểu Thuần vào lầu các số bảy trong Công Giáp Các, Lý Hoành Minh lại nói:
- Tiểu Thuần, ta chỉ có thể dẫn ngươi tới đây, về sau tất cả mọi người là người một nhà, ngươi có chuyện gì cứ tìm ta.
Lý Hoành Minh lại dặn dò vài câu, lúc này quay người rời đi.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Lý Hoành Minh không vui rời đi, hắn quay người bước vào nơi ở, phạm vi nơi này không nhỏ, chiếm diện tích mấy ngàn trượng, trừ một ít lầu các khác, bốn phía chỉ có sân rộng, con đường lát đá xanh rất chỉnh tề, khu vực này có linh khí yếu ớt, mặc dù linh khí nơi đây mỏng manh gần như không có nhưng sống thoái mái hơn khu vực bên ngoài rất nhiều.
Sau khi quan sát một lúc, Bạch Tiểu Thuần không muốn đóng quân Trường thành nhưng cảm thấy nơi đây không tệ, thậm chí cách đó không xa còn có một hồ nước nhỏ, mặt nước trong vắt.
Hồ nước là thứ khó gặp tại Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần trên đường tới Trường thành chỉ thấy nước đen, hiện tại gặp nước trong liền thả lỏng hơn không ít.
- Bỏ đi, chỉ có thể lưu lại.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn ngồi bên cạnh hồ nước suy nghĩ con đường tương lai phải làm thế nào, nhìn hồ nước trong có cá chép vàng bơi lội, đám cá này có râu rất dài, xem ra đã sống không ít năm, thân thể chúng hơi mờ, hiển nhiên không phải vật phàm, có thể dùng làm thuốc.
- Nơi này có nuôi Long Ngư... Cá này sống không ít năm, bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, là linh dược chủ yếu luyện chế Ngư Long Đan.
Bạch Tiểu Thuần nhìn vài lần, nghĩ tới những lầu các nơi đây đều có biển hiệu, con số rất nhỏ, sân lại càng lớn, hiển nhiên hoàn cảnh và phân phối rất đầy đủ.
Nơi này là lầu các số bảy, hắn là một trong những đình viện đỉnh cấp trong Công Giáp Các, Long Ngư cũng thuộc về đình viện, hôm nay đã thuộc về Bạch Tiểu Thuần.
- Dựa theo ghi lại phải có một bầy Long Ngư, tại sao chỉ có ba con?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên sắc mặt biến hóa, hắn ngẩng đầu nhìn lầu các bên cạnh lại có một thân ảnh bay tới, không biết dùng phương pháp gì lại không ảnh hưởng tới cấm chế, trực tiếp bay vào trong sân Bạch Tiểu Thuần.
Đó là lão giả gầy gò nhưng sắc mặt kiêu ngạo, tu vi Kết Đan hậu kỳ vừa bước vào đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, hắn hơi sững sờ nhưng không nói gì, trực tiếp đi đến bên hồ, tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần và nâng tay bắt một con Long Ngư liền rời đi.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn đã gặp nhiều kẻ không coi ai ra gì, nhưng chưa bao giờ gặp người nào như lão già trước mặt, không ngờ làm như không thấy và còn bắt Long Ngư trơớc mặt mình.
Bởi vì hắn đang buồn bực cho nên tức giận đứng lên.
- Ngươi làm gì!
- Luyện dược.
Lão giả không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
- Bị quân chủ khi dễ cũng bỏ đi, ngươi cũng để khi dễ ta?
Bạch Tiểu Thuần bộc phát triệt để, ánh mắt bắn ra hào quang, hắn điểm vào mi tâm, con mắt thứ ba mở ra, ánh sáng tím bắn ra ngoài, lão giả kia biến sắc muốn lui ra sau nhưng không kịp, miễn cưỡng ngăn cản nhưng Long Ngư đã bị Bạch Tiểu Thuần cách không thu hồi và ném vào trong hồ nước.
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, hiện tại hắn đã hiểu rõ, Long Ngư trong hồ không ít nhưng bị người khác lấy đi, cũng là lão giả trước mặt.
Sắc mặt lão giả khó coi, hắn lui ra sau vài bước và cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Lão phu ở lầu các số tám nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp kẻ nào cuồng vọn như ngươi, lão phu muốn Long Ngư ở lầu các số bảy này, về phần ngươi, chỉ là một tên tiểu tử, ta xem ngươi có thể càn rỡ ở đây bao lâu?
- Om sòm!
Bạch Tiểu Thuần đang cảm thấy tức giận, nghe xong lời này liền tiến lên một bước, hàn khí bộc phát, hàn băng bao phủ chung quanh, hồ nước đóng băng triệt để, tốc độ của hắn như thuấn di xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả biến sắc, muốn lui về phía sau nhưng Bạch Tiểu Thuần nhanh như thuấn di, trong nháy mắt đã xuất hiện, hắn nâng tay phải đánh ra một quyền, một quyền này này mang theo ý cảnh Nhân Sơn Quyết, quyền kình như thái sơn áp đỉnh đánh lão giả phun máu tươi, thân thể hắn bay ra xa mấy trăm trượng.
- Cút, từ nay về sau Long Ngư thuộc về họ Bạch!
Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nói một câu, ánh mắt lão giả oán độc khi rời đi.
Đuổi lão giả gây sự không xem ai ra gì, tâm tình Bạch Tiểu Thuần tốt hơn một ít, hắn ngồi bên cạnh hồ nước tới hoàng hôn.
Nhìn mặt trời chiều thê lương, Bạch Tiểu Thuần cau mày, đang muốn đứng lên thì phát hiện có vài đạo hào quang bay đến nơi đây, những hào quang này bay tới lầu các của Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt ba thân ảnh xuất hiện, người đứng đầu chính là Bạch Lân, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Sau lưng hắn còn có hai người, trên người bọn họ có sát khí đáng sợ, đều có tu vi Nguyên Anh, Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Lân xuất hiện tại nơi này.
- Bái kiến quân chủ.
Bạch Tiểu Thuần đứng lên cúi chào Bạch Lân.
---------------