Tâm tình tốt vừa rồi biến mất không ít, hắn khẩn trương đi nhanh vào phòng mình, tâm thần Bạch Tiểu Thuần không yên, cảm thấy vô cùng bất an.
- Tử vong đều nằm ở tầng này... Hơn nữa ta vừa mới ra tay ngăn cản chuyện tốt của bóng trắng... Vạn nhất nó đến báo thù, ta làm sao bây giờ...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nội tâm khẩn trương và hãi hùng khiếp vía.
Sau khi trôi qua một đêm hãi hùng khiếp vía, bởi vì Bạch Tiểu Thuần sợ hãi cho nên hắn gọi Thần Toán Tử và Tống Khuyết, còn có Trần Mạn Dao, bốn người cùng ngồi nói chuyện phiếm.
Sau khi nói chuyện cả đêm... Đến cuối cùng Trần Mạn Dao và Tống Khuyết dứt khoát ngồi đả tọa không nói một lời, cũng chỉ có Thần Toán Tử cùng Bạch Tiểu Thuần không ngừng lãnh giáo nhau, mỗi lần nghe Bạch Tiểu Thuần nói khoác, Thần Toán Tử đều có bộ dạng phấn chấn, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng thoải mái, lập tức mang những tài năng và câu chuyện của giả Dạ Táng truyền thụ cho Thần Toán Tử một ít.
Còn tưởng rằng sự kiện tử vong giống như trước kia, phải rất lâu sau đó mới có người tử vong lần nữa, vào đêm hôm sau lại có tiếng kêu thảm thiết làm Bạch Tiểu Thuần thức tỉnh.
- Là ai hét lớn?
Bạch Tiểu Thuần kinh hô, Thần Toán Tử và Tống Khuyết cùng Trần Mạn Dao đều kinh hãi, bọn họ đi ra tìm hiểu thì biết tại tầng thứ tư có hơn năm mươi thiên kiêu tử vong, bị hút sạch huyết nhục toàn thân, nội tâm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi....
Chuyện vẫn chưa chấm dứt, vài ngày sau lại càng xuất hiện nhiều lần, đại đa số người tử vong nằm ở tầng thứ tư, trong nửa tháng sau mỗi ngày đều có tiếng kêu thảm thiết vang lên, thời gian dần qua, tâm thần tu sĩ trên thuyền bàng hoàng, mỗi người run như cầy sấy.
Mỗi lần xảy ra sự kiện tử vong đều có tu sĩ bị hút thành thây khô, rất nhiều người đoán được chiến lực của hung thủ rất mạnh, không phải Kết Đan có thể đối kháng.
Có suy nghĩ này mọi người lại sợ hãi, Bạch Tiểu Thuần khẩn trương đi qua đi lại trong gian phòng của mình, không biết bố trí bao nhiêu trận pháp, thậm chí còn tìm kiếm Triệu Thiên Kiêu hỗ trợ bố trí một phen.
Chẳng những hắn như thế, người ở tầng thứ tư không dám ở một mình, mà là ba năm người ở cùng một chỗ mới làm sự kiện tử vong dần dần dừng lại.
Mặc dù mấy ngày sau không có thêm người tử vong nhưng đã có bóng mờ bao phủ nội tâm mọi người, Bạch Tiểu Thuần phát sầu, vừa nhớ lại tình cảnh đánh nhau với bóng trắng, hắn đã cảm thấy đối phương nhất định sẽ đến báo thù, cuối cùng hắn cảm thấy nhiều người lực lượng lớn, cho nên hắn đi mời Công Tôn Uyển Nhi...
Ngay cả Công Tôn Uyển Nhi cũng đến gian phòng của mình, tất cả mọi người là đệ tử Nghịch Hà Tông, ở cùng với nhau vượt qua giai đoạn gian nan hiện tại.
Công Tôn Uyển Nhi nghe Bạch Tiểu Thuần mời mình, sắc mặt cổ quái và che miệng cười khẽ, nàng không cự tuyệt, đi theo Bạch Tiểu Thuần... Ở tại gian phòng Bạch Tiểu Thuần.
Đã có đủ người, Bạch Tiểu Thâần thở ra một hơi.
- Có ta và Uyển Nhi, còn có Thần Toán Tử và Tống Khuyết cùng với Trần Mạn Dao phụ trợ, cho dù bóng trắng xuất hiện cũng có nắm chắc đánh nó rút đi.
Bạch Tiểu Thuần chờ đợi suốt bảy ngày, hắn phát hiện đã không còn hiện tượng người tử vong, Bạch Tiểu Thuần cũng thở dài và muốn đi tìm Triệu Thiên Kiêu.
Vào lúc này Triệu Thiên Kiêu lại tìm tới trước, sắc mặt hắn hồng nhuận phơn phớt, trên mặt còn mang theo nụ cười tủm tỉm, dường như hắn vô cùng vui vẻ.
- Tiểu Thuần, ta cảm thấy ánh mắt Nguyệt San sư muội nhìn ra khác với lúc trước, ha ha.
Triệu Thiên Kiêu đi vào trong gian phòng, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần và Công Tôn Uyển Nhi.
Triệu Thiên Kiêu cũng không quá chú ý Công Tôn Uyển Nhi, sau khi gật đầu chào hỏi liền ngồi trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
- Tiểu Thuần, hiện tại có thể rồi, bước tiếp theo chúng ta làm như thế nào, có cần ta đi thổ lộ với Nguyệt San sư muội không?
Triệu Thiên Kiêu phấn chấn, vội vàng hỏi thăm.
Mấy ngay qua là thời gian hạnh phúc nhất đời hắn, mỗi ngày đều đi tìm Trần Nguyệt San, hai người ngồi với nhau, không ngừng nói chuyện phiếm, những lời nói chuyện mấy ngày qua còn nhiều hơn các câu nói cả đời hắn cộng lại.
Bạch Tiểu Thuần ho khan, ánh mắt nhìn Triệu Thiên Kiêu vô cùng nghiêm túc.
- Không nên bị hạnh phúc ngắn hạn làm mê muội đầu óc.
- Triệu sư huynh, ta hỏi ngươi, ngươi muốn nháy mắt phương hoa hay muốn thiên trường địa cửu!
Bạch Tiểu Thuần hỏi một câu giống như cây gậy nện vào đầu Triệu Thiên Kiêu, nội tâm Triệu Thiên Kiêu chấn động, tâm tình khẩn trương không nói thành lời.
- Ta không muốn nháy mắt phương hoa, ta muốn thiên trường địa cửu!
Triệu Thiên Kiêu trả lời nghiêm túc.
- Triệu sư huynh...
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần hòa hoãn và lên tiếng.
- Ta biết rõ nội tâm ngươi rất muốn kết thành đạo lữ với Nguyệt San sư tỷ, suy nghĩ của ngươi là không đúng, ngươi quên Doanh Tự Quyết? Phải ổn định!
- Ta đã nói qua với ngươi, đầu tiên hấp dẫn nàng chú ý sau đó mới cho nàng cảm giác an toàn, ngươi không thể tiến lên, mà phải lui ra sau.
- Hiện tại ngươi phải cho nàng cảm giác thần bí, lấy lui làm tiến, cuối cùng Nguyệt San sư tỷ sẽ nhớ ngươi, muốn ngừng mà không được... Cho nên ngươi phải ít tiếp xúc với nàng, cũng làm ra vẻ như gần như xa!
- Nhớ lấy một điểm, nhất định phải như gần như xa, không thể tấn công dồn dập, phải tiến dần chậm chạp, cuối cùng mới tặng nàng vui vẻ lớn!
Bạch Tiểu Thuần tận tình khuyên bảo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Triệu Thiên Kiêu càng nghe càng cảm thấy có đạo lý, cuối cùng hắn cắn răng gật đầu.
- Tốt, ta nghe ngươi!
Nói xong Triệu Thiên Kiêu thở sâu, hắn quyết đoán rời khỏi gian phòng Bạch Tiểu Thuần.
Vài ngày sau đó Triệu Thiên Kiêu nghiêm khắc dựa theo Bạch Tiểu Thuần yêu cầu, bắt đầu như gần như xa với Trần Nguyệt San, thậm chí có thời điểm trực tiếp biến mất mấy ngày, cho dù gặp nhau hắn vẫn lãnh đạm như không thấy.
Ngẫu nhiên dựa theo yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần khôi phục như thường với Trần Nguyệt San, cứ như vậy khi thì xa nhau, khi thì thân mật, Trần Nguyệt San khó hiểu rồi sau đó tức giận.
Cuối cùng khó hiểu và tức giận không ngừng giao thoa với nhau, nàng cảm thấy không đúng, nàng muốn tiến thêm một bước tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì, Triệu Thiên Kiêu biểu hiện khác xa những gì nàng biết trong quá khứ.
Vì vậy bắt đầu chủ động tiếp xúc, muốn mau mau xem đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy hai người bọn họ tới tới lui lui bảy tám lần...
Quá trình này diễn ra suốt một tháng, trong một tháng này vẫn có sự kiện tử vong xuất hiện, lúc này vẫn là tầng thứ tư, cũng không phải mỗi tu sĩ đều ở chung với nhau, vẫn có một ít người ở một mình tử vong... Sự kiện bất đầu trên người bọn họ.
Sau khi có tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc vô số thi thể tử vong cùng xuất hiện, nhân tâm trên thuyền dị động, sợ hãi bao phủ phạm vi lớn, vào lúc số người tử vong vượt qua con số trăm người, tâm thần mọi người khủng hoảng không chịu nổi.
Cho dù điều tra thế nào cũng không tìm ra manh mối, lúc này sự tín nhiệm giữa mọi người với nhau giảm mạnh, mỗi người đều hoài nghi người khác, lúc số người chết tăng dần, ban đầu một đêm một người biến thành một đêm hai người, ba người...
---------------