Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 711: Sư tỷ nghe ta nói

- Nhất định thành công!

Triệu Thiên Kiêu rời đi và chuẩn bị mọi việc.

Sắc trời dần tối tăm, sau khi Triệu Thiên Kiêu quay về tầng hai, với tu vi của hắn có thể không một tiếng động đi tới bên ngoài cửa phòng Trần Nguyệt San và bố trí một loạt trận pháp.

Hắn thật tâm ái mộ Trần Nguyệt San, kế hoạch lần này có liên quan đến trận pháp, hắn không thể qua loa xong việc, cho nên không tiếc trả giá lớn dùng tài liệu đặc thù bố trí trận pháp hư linh cường đại.

Đêm khuya như mực, đám người Thần Toán Tử cố tình đi đến quan sát nhưng không được, dù sao cũng là tầng hai, đi nhiều người sẽ bị người ta phát giác, vì vậy hành động tối nay chỉ có Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu lặng lẽ xuất hiện ở tầng hai.

- Ta sẽ xuất hiện tại vị trí này, nơi này thích hợp quan sát và chỉ đạo toàn cục, hành động đêm nay rất trọng yếu!

Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, Triệu Thiên Kiêu đồng ý, nếu không có Bạch Tiểu Thuần ở đây, nội tâm hắn bồn chồn bất an.

Sau khi bố trí Bạch Tiểu Thuần tại một góc quan sát toàn cục, thậm chí Triệu Thiên Kiêu không tiếc vận dụng pháp khí ẩn chứa Thiên Nhân chi lực trợ giúp Bạch Tiểu Thuần ẩn nấp, sau khi làm xong mới thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thuần chờ đợi thời khắc hành động.

Thời gian trôi qua, hai người không nói gì, chỉ chờ đến giờ sẽ ra tay, Bạch Tiểu Thuần vô cùng khẩn trương, hắn khẩn trương khác với Triệu Thiên Kiêu, hắn chờ mong những việc mình an bài sẽ thành công.

- Thời khắc chứng minh tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta đã tới!

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn nói thầm trong lòng, chờ thêm một nén nhang khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên có hai thân ảnh mặc trường bào rộng thùng thình màu đen che mặt xuất hiện, bên ngoài thân thể còn có một ít sương mù vây quanh giống như ma quỷ xuất hiện.

Hai người này là tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu, gương mặt dưới khăn trùm đầu đau khổ, hai người tiến lên thật chậm, bọn họ hạ quyết tâm và lao nhanh đến cửa phòng Trần Nguyệt San.

Trong quá trình đó bọn họ còn dựa theo yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần là phát ra âm thanh quái dị, âm thanh bén nhọn vang lên trước cửa phòng.

Dựa theo trình tự Bạch Tiểu Thuần thiết kế, sau khi hai người bọn họ kêu gào, Triệu Thiên Kiêu sẽ lao vào và hét lớn: đừng hòng tổn thương sư muội ta!

Vào lúc hai người xuất hiện và kêu thảm thiết, Triệu Thiên Kiêu đứng lên, ánh mắt phẫn nộ, đang muốn hét lớn và lao ra...

Dị biến xuất hiện!

Đột nhiên cửa phòng Trần Nguyệt San bị đá văng ra ngoài.

Thân ảnh Trần Nguyệt San như tia sét màu xanh lao ra, tốc độ nhanh sinh ra tàn ảnh, trong nháy mắt đã giết tới gần hai người kia, tay phải bấm niệm pháp quyết phát động phong bạo, phong bạo quét qua một người.

Người này phun máu tươi, thân thể nện mạnh vào vách thuyền, Trần Nguyệt San hừ lạnh, sau đó tiến lên một bước tới gần người còn lại, người này hoảng sợ phòng thủ.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, cổ họng khô khốc vì ngạc nhiên, hắn nhìn thấy tu sĩ kia bị đánh bay, miệng phun máu tươi như suối, thân thể không ngừng lui ra sau phòng bị Trần Nguyệt San tấn công.

- Ah...

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, Triệu Thiên Kiêu ngạc nhiên không nhỏ, mọi việc đã khác với kịch bản Bạch Tiểu Thuần thiết kế, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Sát ý trong mắt Trần Nguyệt San lóe lên, tu vi nàng không tầm thường, thời điểm Tắc Phương tử vong nàng làm như không quan tâm nhưng trên thực tế rất cảnh giác, có lẽ Triệu Thiên Kiêu giấu diếm được nàng nhưng hai tên tùy tùng vừa mới xuất hiện đã bị Trần Nguyệt San phát giác.

Vào lúc bị đuổi giết, hai tu sĩ kia đau đớn sắp khóc thét lên, nội tâm ủy khuất hóa thành nước mắt bao phủ Thông Thiên Hà.

Bọn họ có cảm giác mãnh liệt, nếu tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị đánh chết, phát giác Trần Nguyệt San tới gần, bọn họ tháo khăn trùm đâu ra và hô to.

- Sư tỷ nghe ta nói...

- Sư tỷ không nên đánh ta...

Hai người vội vàng cầu xin, ánh mắt không tự chủ nhìn sang Triệu Thiên Kiêu cách đó không xa.

Lúc trước nói là diễn kịch nhưng hiện tại đánh giả thành thật, theo kịch bản bọn họ mượn cơ hội đào thoát... Ai ngờ bị đánh thảm như vậy...

Ánh mắt Trần Nguyệt San sinh ra hào quang, nàng hừ lạnh và nhìn sang hướng Triệu Thiên Kiêu.

Triệu Thiên Kiêu đổ mồ hôi lạnh, hắn hoảng hốt và vô ý thức nhìn sang vị trí Bạch Tiểu Thuần ẩn thân, Bạch Tiểu Thuần cũng hãi hùng khiếp vía, hắn không ngờ Trần Nguyệt San sư tỷ ôn nhu xấu hổ lại có một mặt cường đại như hiện tại.

Nội tâm hắn khẩn trương, hắn lo lắng Trần Nguyệt San biết rõ mình chỉ dẫn Triệu Thiên Kiêu câu dẫn nàng, không biết nàng có thẹn quá hóa giận hành hung mình hay không?

- Sư muội, ta...

Triệu Thiên Kiêu xuất hiện, hắn muốn giải thích nhưng đột nhiên dưới khu vực tầng ba có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu thảm thiết này mang theo hoảng sợ, thê lương khó có thể tưởng tượng nổi, bất cứ người nào nghe thấy cũng chấn động tâm thần.

Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ, Triệu Thiên Kiêu ngạc nhiên, Trần Nguyệt San cũng như thế, hai tên tùy tùng bị hành hung khủng hoảng.

Không chờ mọi người kịp phản ứng, một bóng trắng bay ra khỏi tầng thứ ba bay thẳng tới tầng thứ hai, từ vị trí đám người Bạch Tiểu Thâần có thể nhìn thấy bóng trăng kia.

Cho dù nhìn không rõ nhưng khí tức băng hàn bao phủ tám phương, thậm chí trên mặt đất xuất hiện dấu hiệu đóng băng, dường như hồn phách mọi người đông cứng lại.

Đồ vật không sạch sẽ... Thật xuất hiện trong tối nay!

Lúc bóng trắng hiện thân, Triệu Thiên Kiêu là người có tu vi cao nhất ở đây, hắn phản ứng nhanh nhất, chỉ trong nháy mắt khí chất biến hóa.

Hắn không còn bộ dạng như lúc tiếp xúc Bạch Tiểu Thuần, sát khí khủng khiếp bao phủ toàn thân, hắn như sát thần lao thẳng về phía bóng trắng, Trần Nguyệt San cũng theo sát phía sau.

Tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, Triệu Thiên Kiêu ra tay như sấm sét, vô số tia chớp từ bốn phương tám hướng bộc phát ra chung quanh, mỗi tia chớp ẩn chứa lực lượng cực mạnh, cho dù tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy cũng tránh xa, nhữn tia chớp này ngưng tụ vào một chỗ và bộc phát tiếng uy lực kinh thiên động địa.

Sau khi vụ nổ bộc phát, Triệu Thiên Kiêu cận chiến với bóng trắng.

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hiện tại hắn có cảm nhận trực quan sức chiến đấu chém giết Nguyên Anh của Triệu Thiên Kiêu là như thế nào.

- Triệu sư huynh quá mạnh!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quan sát cẩn thận, Triệu Thiên Kiêu ngửa mặt lên trời gào thét, hắn nâng hai tay lên cao, vô số sấm sét xuất hiện và ngưng tụ chung quanh hai tay của hắn, hình thành một tia chớp dài hơn một thước.

Tia chớp này phân thành hai, một màu bạc, một màu vàng, Triệu Thiên Kiêu dùng tia chớp tấn công bóng trắng.

- Diệt cho ta!

Triệu Thiên Kiêu rống to, lúc này khí thế của hắn như cầu vồng, cường đại chưa từng có, tiếng nổ quanh quẩn tứ phương, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thán lực phá hoại của tia chớp.

- Quá mạnh!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động không nhỏ, hai tia chớp vừa rồi quá chói mắt, Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ lực phá hoại chúng mang trong mình.

Không thể nhìn rõ bóng trắng nhưng nó không phải thật thể, chỉ là một đám ánh sáng ngưng tụ mà thôi, bóng trắng vặn vẹo và hóa thành một bàn tay vỗ vào người Triệu Thiên Kiêu.

---------------