- Tốt, thật không uổng công Bạch Tiểu Thuần ta truyền bí mật bất truyền này cho ngươi!
Bạch Tiểu Thuần vui mừng gật đầu, không tự còn mang theo nhu hòa giống như trưởng bối.
- Còn có các ngươi cũng như thế!
Bạch Tiểu Thuần nói xong lại nhìn qua đám người Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết.
Thần Toán Tử đã phục tùng Bạch Tiểu Thuần, lập tức thề thốt, Tống Khuyết bị ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần nhìn làm chột dạ, suýt nữa cũng phát lời thề, cũng may kịp phản ứng cho nên hừ lạnh không nói gì.
Về phần hai tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu đã bị Bạch Tiểu Thuần chấn nhêếp tâm thần, vội vàng phát lời thề.
Bạch Tiểu Thuần thoả mãn gật gật đầu, hắn rót đầy rượu và nâng chén rượu lên uống một ngụm, thấy Triệu Thiên Kiêu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, hắn cười nói.
- Nên nói đã nói, Triệu sư huynh, đầu tiên ngươi phải nịnh nọt đám bằng hữu của Nguyệt San sư tỷ đi.
- Không được rồi, tỷ muội tốt của Nguyệt San sư muội không nhiều lắm, chỉ có hai người, nhiều năm trước đã đi Man Hoang nên không có mặt ở đây, về phần thân nhân của nàng... Phụ thân của nàng thì có ở đây, chính là sư phụ của ta, hắn rất nghiêm khắc cho nên không thể nịnh nọt.
Triệu Thiên Kiêu đau đầu, hắn nhíu mày suy nghĩ.
- Ba mắt là sư phụ của ngươi?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nghĩ đến lão giả ba mắt tên là Trần Hạ Thiên liền hỏi một câu.
Triệu Thiên Kiêu vội ho một tiếng, muốn uốn nắn xưng hô của Bạch Tiểu với sư phụ mình, nhưng dù sau hắn đang nhờ Bạch Tiểu Thuần hỗ trợ, vì vậy giả bộ như không nghe thấy.
Bạch Tiểu Thuần lập tức hưng phấn, hắn cảm giác nếu mình thúc đẩy chuyện của Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San, như vậy tương đương mình có một Thiên Nhân làm chỗ dựa ah, vì vậy hắn đang cân nhắc biện pháp trợ giúp Triệu Thiên Kiêu.
Sau nửa ngày đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời.
- Vậy chúng ta đổi phương pháp, ngươi cần hấp dẫn chú ý của Nguyệt San sư tỷ là được, chúng ta phải biết nàng thích nam tử tính cách gì.
- Ta không biết.
Vẻ mặt Triệu Thiên Kiêu đầy đau khổ.
- Không có việc gì, tất cả có ta, tính cách có thể thông qua quần áo biểu hiện ra ngoài, ngươi nên làm theo an bài của ta, mỗi ngày ngươi đổi một bộ quần áo, nhìn xem nàng thích bộ quần áo nào nhất.
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần hiện ra các kiểu quần áo khác nhau, hắn cảm giác kế hoạch này của mình rất hoàn mỹ, vì vậy kéo Triệu Thiên Kiêu lại gần nói nhỏ bên tai, nói cho hắn biết nên chuẩn bị quần áo gì.
Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu biến hóa, mở to mắt hít khí lạnh, sắc mặt hắn đau khổ như ăn mướp đắng.
- Thật sự phải làm vậy?
- Nhất định phải như vậy! Ngươi chú ý biểu lộ của nàng, bỏ qua hoặc là nhíu mày là tỏ vẻ không thích, nếu nhìn nhiều tỏ vẻ ưa thích, ngươi phải nói những chuyện này cho ta biết.
Bạch Tiểu Thuần nói rất nghiêm túc.
Triệu Thiên Kiêu xoắn xuýt cả buổi, đám người Thần Toán Tử cũng hiếu kỳ, không biết Bạch Tiểu Thuần cho Triệu Thiên Kiêu mặc quần áo gì mà Triệu Thiên Kiêu xoắn xuýt như vậy.
Sau nửa ngày, Triệu Thiên Kiêu hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào, lập tức gật đầu đồng ý.
- Ta nghe ngươi!
Triệu Thiên Kiêu vừa ra khỏi phòng, cửa phòng Trần Nguyệt San cũng mở ra, Trần Nguyệt San mặc trang phục giống ngày hôm qua, thần sắc lười biếng đi trong hành lang.
Lúc nàng đi ra ngoài liền vô ý thức ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy... Triệu Thiên Kiêu.
Quần áo Triệu Thiên Kiêu hôm nay không phải màu đỏ nhạt, đã đổi thành màu trắng, trên đầu đội mũ thư sinh, ngay cả khí chất cũng khác ngày hôm qua.
Khí chất phong độ nho nhã đầy học thức, một thân chính khí ngút trời, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp hơi cứng ngắc, dù nhìn thế nào cũng ôn hòa hơn hôm qua rất nhiều.
Đáng chú ý nhất chính là đôi mắt Triệu Thiên Kiêu đầy thâm tình, không cần Bạch Tiểu Thuần dạy, Triệu Thiên Kiêu đã thể hiện xuất sắc ngoài dự kiến.
Hắn đứng bên ngoài cửa phòng, bộ dáng giống như thư sinh đang chuẩn bị ra khỏi nhà đi dự thi, Trần Nguyệt San nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Trần Nguyệt San ngây người, nàng vô ý thức lui ra sau vài bước, cố tình muốn đi tiếp nhưng vì cảm thấy quái lạ cho nên quay người trở vào phóng và đóng cửa lại.
Triệu Thiên Kiêu cố gắng khống chế hô hấp dồn dập, hắn không còn cảm thấy kinh hoàng như ngày hôm qua, đáy lòng nói thầm mình phải kiên trì, hắn hít sâu một hơi và quay về phòng.
- Không thích đại quan nhân, cũng không thích thư sinh, Tiểu Thuần nói đúng, ta phải thay đổi.
Sáng sớm ngày thứ ba, lúc Trần Nguyệt San vừa ra khỏi phòng lại cố ý nhìn sang phòng Triệu Thiên Kiêu, nàng phát hiện hắn cũng đi ra ngoài...
Lần này nàng phát hiện Triệu Thiên Kiêu mặc khôi giáp toàn thân, lưng mang đại kiếm, trên người sinh ra sát khí đằng đằng, hình tượng giống tướng quân anh hùng cái thế.
Trần Nguyệt San ngạc nhiên như phát hiện sinh vật lạ, hiện tại nàng không còn mê mang như hai ngày trước, lần này vô cùng hiếu kỳ muốn lên tiếng hỏi thăm Triệu Thiên Kiêu. Do nội tâm Trần Nguyệt San cảm thấy quái lạ nên không nói và quay về phòng.
- Triệu sư huynh cố gắng lên, ngươi sắp thành công rồi, ngươi không thấy sư tỷ quên đi lên bong thuyền hay sao? Điều này chứng tỏ ngươi đã thành công hấp dẫn lực chú ý của nàng.
Bạch Tiểu Thuần kích động truyền âm.
Triệu Thiên Kiêu cũng cao hứng, hắn phát hiện ánh mắt Trần Nguyệt San nhìn mình đã khác trước, nội tâm hưng phấn và tin phục Bạch Tiểu Thuần nhiều hơn, vì vậy hắn càng tích cực thay đổi trang phục.
Ngày thứ tư, Trần Nguyệt San hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn dựa theo thói quen rời khỏi phòng như mấy ngày hôm trước, nội tâm nàng hiếu kỳ xem Triệu Thiên Kiêu đang nổi điên làm gì.
Sau khi bước ra khỏi phòng đã bắt gặp Triệu Thiên Kiêu mặc trang phục đẹp mắt, hắn đã biến thành phú hào giàu sang.
Trên người đeo vô số linh châu bảo bối, hai bàn tay mang ba mươi nhẫn trữ vật, thậm chí trên hai cánh tay đeo ba vòng tay trữ vật...
Sắc mặt ngạo khí tận trời, bộ dáng ta là phú hào đệ nhất thiên hạ, Trần Nguyệt San trợn mắt, nàng cảm thấy Triệu Thiên Kiêu đã bị bệnh.
Trần Nguyệt San nhìn một lúc liền quay về phòng, nàng đứng sau cánh cửa hồi tưởng sự kiện mấy ngày hôm trước, trái tim đập rộn ràng.
- Tiểu Thuần, kết thúc đi, Nguyệt San sư muội không phải nữ tử thô tục, có lẽ... Ta... Ta không mặc đâu...
Triệu Thiên Kiêu uể oải, hắn bực bội đi lại trong phòng.
- Bình tĩnh, chúng ta đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, ngươi mặc trang phục này mới tạo ra hiệu ứng rung động vào ngày mai, yên tâm, ta đã suy nghĩ giúp thay ngươi rồi, sáng mai mới là đòn sát thủ của chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần trả lời rất nghiêm túc.
- Đòn sát thủ?
Thân thể Trần Thiên Kiêu cứng ngắt, hắn hít thở dồn dập khi nhìn gương đồng, đôi mắt tỏa sáng.
- Đúng thế, trải qua quan sát mấy ngày hôm nay, từ kinh nghiệm tung hoành tình trường mấy chục năm của mình, tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta đã nhìn thấu tâm tư của Nguyệt San sư tỷ!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha nhưng nội tâm của hắn lại yếu ớt, cảm thấy kế hoạch lần này có kết quả hơi khác so với suy nghĩ của mình.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, có lẽ bốn ngày qua sẽ được Trần Nguyệt San ưa thích, cho dù không như vậy, Trần Nguyệt San cũng nhìn ra mánh khóe.
---------------