Dịch giả: Tiểu Băng
"Sáu canh giờ..." Bạch Tiểu Thuần không muốn Trương Đại Bàn chết, không muốn những gương mặt quen thuộc của hắn dần biến mất, dù hắn biết thế giới tu chân rất tàn nhẫn, dù hắn biết với sức lực của mình chẳng thay đổi được bao nhiêu, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, năm đó Linh huyết khai chiến, hắn không bỏ cuộc, Nghịch Hà và Không Hà tông quyết chiến, hắn không bỏ cuộc, trận chiến ở Truyền Thừa sơn hắn cũng không bỏ cuộc.
Bây giờ, hắn càng không thể bỏ cuộc!
Bởi vì đây mới chính là con đường tu tiên của hắn, là lựa chọn của hắn, là cố chấp của hắn!
Bạch Tiểu Thuần toàn lực mà chạy, tới Tinh Không Đạo Cực Bảng.
Từ lúc rời khỏi động phủ Trương Đại Bàn đến cửa vào Tinh Không Đạo Cực Bảng hắn chỉ mất thời gian nửa nén hương, lúc này bên ngoài cửa Tinh Không Đạo Cực Bảng có tới mấy trăm người đang ra vào, và rất nhiều người đang ở ngoài quan khán, xem người khác qua ải, để tăng thêm kinh nghiệm vượt ải cho bản thân.
Khung cảnh khá là huyên náo ầm ĩ, Bạch Tiểu Thuần vừa tới, đã có khá nhiều người nhận ra, vì con đường xông quan của hắn lần trước quá khác thường, một lèo tới hơn bốn trăm.
"Bạch Tiểu Thuần!"
"Hắn lại tới nữa, mới cách chưa bao lâu mà!"
"Ta đã nghe nói tới người này, hình như hắn rất không cam lòng với thất bại lần trước, lần này không chừng sẽ được xếp hạng cao hơn!"
Bao nhiêu con mắt nhìn vào, nếu bình thường, Bạch Tiểu Thuần ắt sẽ dừng lại cho người ta cơ hội ngưỡng mộ bản thân, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình đó, trên người hắn hiện giờ bừng bừng sát khí.
Nhoáng một cái, hắn đã bay vọt vào trong cửa!
Tinh Không Đạo Cực Bảng, mỗi lần bước vào, đều phải bắt đầu lại từ cửa đầu tiên.
Sóng nhiệt vừa ập vào mặt, Bạch Tiểu Thuần đã bay vèo lên không trung, nhảy xuống biển lửa.
Bạch Tiểu Thuần đạp trên biển lửa, triển khai tốc độ cao nhất, ào ào lướt đi, chẳng khác gì phi hành, dẫm lên biển lửa như dẫm trên đất bằng.
Người bên ngoài quan sát hắn qua ải khá đông, vốn là định xem Bạch Tiểu Thuần bơi lội, nhưng lại thấy được cảnh này, ai nấy đều kinh hô, khiến càng có thêm người ghé mắt vào quan sát Bạch Tiểu Thuần.
"Ồ, khác hẳn lần trước, lần này hắn vượt biển mà đi!"
"Trời, Công Tôn Uyển Nhi giết chóc gây nên rung động, còn Bạch Tiểu Thuần vượt biển lửa thế này, cũng kinh diễm không kém!"
Bạch Tiểu Thuần mặt mày lạnh tanh, chỉ hơn thời gian nửa nén hương đã vượt qua biển lửa mênh mông, bước vào cửa thứ hai!
Cửa thứ hai, hai người đá vẫn đang đánh lộn, đất đá, phong bạo tung tóe khắp nơi, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn tiếp tục ào ào bay tới!
Cự thạch cũng vậy, phong bạo cũng thế, chẳng hiểu vì sao, tất cả chúng khi tới gần Bạch Tiểu Thuần đều hoàn toàn tan vỡ!
Cái này cũng còn chưa hết, thứ làm cho người xem bên ngoài kinh hãi là hai người đá sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lại ngừng lại, không đánh nhau nữa!
"Đưa ta qua!" Bạch Tiểu Thuần nhảy lên, vận chuyển Nhân Sơn Quyết, dù không biến thành người đá, nhưng khí tức Nhân Sơn Quyết không ngừng tràn ra, khi tới đây, thấy hai người đá, hắn đã một cảm giác rất mãnh liệt, là một loại cảm giác rất thân thiết, làm hắn nghĩ họ có thể câu thông với nhau.
Lạ thay, hắn chỉ nói một câu như thế, mà một màn kinh người đã xuất hiện, một trong hai người đá túm lấy Bạch Tiểu Thuần, ném thẳng hắn vào cửa ra.
Oanh một tiếng, nương theo lực ném của người đá, Bạch Tiểu Thuần tăng tốc, như một ngôi sao băng bay vọt qua cửa thứ ba!
Qua hết cửa thứ nhất và thứ hai, hắn chỉ mất thời gian có một nén nhang!
Làm dấy nên bao nhiêu là lời nghị luận.
"Trời, cái này... Cái này… Bạch Tiểu Thuần..."
"Lần trước hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực!!"
Tu sĩ thi nhau báo tin ra ngoài, khiến càng có thêm nhiều tu sĩ ở khắp nơi trong Tinh Không Đạo Cực Tông đều ngẩng đầu lên nhìn về phía cầu vồng Tinh Không Đạo Cực Bảng.
Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở cửa thứ ba, vẫn như trước không chút chần chờ, nhảy thẳng xuống biển hàn khí!
Lần này, hắn không hấp thu hàn khí, mà còn bộc phát ra hàn khí, khiến ao nước như muốn đóng băng, ào ào lướt qua.
Nhưng người thợ rèn đã nhìn thấy, nổi giận, quát lên một tiếng, vươn tay ra định tóm lấy Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần bùng sát khí, không hề né tránh, mà vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công tới cực hạn, chân trái tụ Bất Tử Cân, đá thẳng vào bàn tay to kia.
Một tiếng nổ vang, Bạch Tiểu Thuần run bắn, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại nhờ vào lực phản chấn, làm tốc độ của hắn tăng vọt lên gấp mấy lần, bay vọt đi xa.
Trong khi đó, nơi tiếp xúc với chân trái của Bạch Tiểu Thuần, trên bàn tay to gồ lên những sợi gân xanh, nháy mắt lan ra khắp bàn tay, như một loại phong ấn khiến cả bàn tay không còn nâng lên được nữa, người thợ rèn gầm vang, nắm chặt nắm đấm, những sợi gân xanh vỡ toang, mới giơ bàn tay lên được.
Nhưng chỉ cần một thời gian ngắn đó, kèm với tốc độ tăng vọt, Bạch Tiểu Thuần đã kịp chạy tới cửa ra, toàn bộ quá trình, vẫn như cũ không vượt quá nửa nén hương!
Bước vào cửa thứ tư!
Cầu vồng xanh lục, tia chớp bao vây, Bạch Tiểu Thuần vẫn như cũ không thèm để mắt, tiếp tục xông lên với tốc độ nhanh nhất, những tia chớp không ngừng nổ vang, theo hắn xông lên Thiểm Điện Kiều, một đường đi chớp lóe cuồng bạo, cả cơ thể hắn chìm trong những tia chớp, nhưng chúng vẫn không đủ sức làm hắn phải giảm tốc, vẫn chỉ sau nửa nén hương, hắn đã xuất hiện ở cửa ra.
Khi hắn biến mất sau cánh cửa, người xem bên ngoài đều há hốc mồm, một mảnh tĩnh mịch...
"Qua bốn cửa ải… chỉ mất có hai nén hương... Trời..."
"Lần đầu rốt cuộc hắn đã giấu giếm bao nhiêu thực lực, mà có thể đạt tới mức độ kinh người như thế!"
"So với Công Tôn Uyển Nhi, hình như còn bá đạo hơn, còn điên cuồng hơn!"
"Hắn tới cầu vồng xanh dương rồi, lần trước hắn đã dừng lại ở cửa này..." người xem đều nhìn ra trạng thái của Bạch Tiểu Thuần kì lạ, nhưng không ai nghĩ nhiều, chỉ muốn xem hắn vượt cửa màu xanh này như thế nào.
Cầu vồng xanh dương, thế giới oan hồn, Mộ Bia vô biên vô hạn, Bạch Tiểu Thuần vừa xuất hiện, từ những mộ bia, khói xanh đã bay lên, ngưng tụ thành những oan hồn bộ dáng thê lương, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, gào rú lồng lộn.