Dịch giả: Tiểu Băng
"Trương Đại Bàn Kết Đan, gặp nguy cơ sinh tử!" Thần Toán Tử bị Bạch Tiểu Thuần túm, nhìn ra được hắn lo lắng, biết việc này quan trọng, nên không dông dài, nói ra luôn.
"Tháng trước Trương sư huynh có dấu hiệu kết đan, nên đi bế quan, ta với Thần Toán Tử ở ngoài động phủ hộ pháp, trước đó tất cả đều bình thường, theo Thần Toán Tử phán đoán, ít nhất phải mất mấy tháng, Trương Đại Bàn mới có thể hoàn thành Kết Đan, nhưng không hiểu sao, từ ba hôm trước, khí tức của Trương Đại Bàn yếu đi, tới bây giờ chỉ còn hơi thở mong manh!!" Hứa Bảo Tài nói nhanh, thần sắc lo lắng.
"Ta cũng đi tới xem sao, nhưng Trương Đại Bàn đóng cửa động phủ, chúng ta không vào được, lại sợ gây ra tiếng động làm quấy nhiễu, cho nên không dám cưỡng ép phá mở." Trần Mạn Dao ở bên cạnh cũng nói. Sau một thời gian dài ở với đám Bạch Tiểu Thuần, cô đã xem mình là một phần của nhóm, Trương Đại Bàn gặp nguy, cô cũng thấy lo lắng.
Bạch Tiểu Thuần không chút chần chừ, nhoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng, rít lên xé gió, bay thẳng tới động phủ của Trương Đại Bàn.
Ba người Thần Toán Tử đi theo sau, một đoàn người tốc độ cực nhanh, chỉ một lúc sau đã tới nơi.
Đứng ngoài cánh cửa đóng chặt, Bạch Tiểu Thuần tỏa ra linh thức, cảm nhận được khí tức của Trương Đại Bàn đã chỉ còn một tia mỏng manh, chập chờn sắp tắt.
Loại tình huống này, giống kiểu Trương Đại Bàn chỉ trong một thời gian rất ngắn nhưng lại thử kết đan tới mấy chục lần, tuy nhiên đều thất bại nên mới dẫn tới sinh cơ bị tiêu hao không còn.
"Sao lại như vậy!" trong lòng Bạch Tiểu Thuần run rẩy, vung tay đấm ra một quyền, Bất Tử Cấm chi lực bộc phát, hàn khí bao phủ quanh cánh cửa, khiến cánh cửa bị kết đông, sau đó vỡ vụn, nhưng không tạo ra một âm thanh nào.
Bạch Tiểu Thuần bước nhanh vào, thấy Trương Đại Bàn mặt mày xám ngắt, cơ thể gầy còm như chỉ còn lại bộ xương!
Xung quanh Trương Đại Bàn đều là sương mù, sương mù này không đậm, khi thì co lại chui vào trong người Trương Đại Bàn, lúc lại tản ra ngoài, chui vào chui ra không ngừng, khí tức của Trương Đại Bàn giảm hẳn đi trông thấy, cơ thể đã bắt đầu tỏa ra tử khí, lúc nào cũng có thể tắt hơi mà chết.
"Đại sư huynh..." Bạch Tiểu Thuần đau đớn, đi tới, đặt tay lênđỉnh đầu Trương Đại Bàn, rót sinh cơ của bản thân vào trong người Trương Đại Bàn.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được trong người Trương Đại Bàn có một sức mạnh kì dị, bài xích sinh cơ của hắn, không cho nó dung nhập vào, mang theo sự chấp nhất của Trương Đại Bàn, ngưng tụ trong đan điền của hắn, tạo thành một khối như một quả cầu sương mù.
Khối sương mù này khi thì rõ ràng tạo thành hình một viên nội đan màu xám, lúc lại loãng vỡ ra, hóa thành sương mù tản ra khắp toàn thân.
Sương mù bao quanh bên ngoài cơ thể Trương Đại Bàn cũng chính là khối sương mù này lộ ra ngoài mà thành.
"Đây là cái gì?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sinh cơ của hắn bị khối sương mù kia đuổi ra ngoài hơn phân nửa, chỉ giúp hơi giảm bớt sự tiêu hao sinh cơ của Trương Đại Bàn một chút mà thôi, nếu cứ thế này, chỉ một lúc nữa, Trương Đại Bàn sẽ hết sinh cơ mà chết.
Thần Toán Tử và Trần Mạn Dao cũng bước vào trong động phủ, nhìn thấy dáng vẻ của Trương Đại Bàn, Thần Toán Tử há hốc mồm không tin được.
"Sao lại như vậy, Trương Đại Bàn rõ ràng chỉ bế quan mới một tháng, sao hắn.. hắn trông giống như đã thử Kết Đan mấy chục lần vậy!!"
"Sương mù này... Trương Đại Bàn là Luyện Linh sư, hẳn là... Hẳn là hắn đang ngưng tụ... Niệm Đan?!" Trần Mạn Dao nhìn sương mù quanh người Trương Đại Bàn.
"Niệm Đan?" Bạch Tiểu Thuần ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm Trần Mạn Dao, ánh mắt đầy hung hãn, nhưng không phải nhằm vào Trần Mạn Dao, mà là bởi vì Trương Đại Bàn xảy ra chuyện làm hắn muốn phát cuồng.
"Niệm Đan, là Luyện Linh sư sau thời thượng cổ khi cố tâm đi theo con đường luyện linh muốn làm, nhưng vì nó rất nguy hiểm, bây giờ cơ hồ không còn ai thử nữa, vì nó đòi hỏi người luyện linh phải có một sự tín niệm rất lớn, cực kì tin tưởng vào khả năng luyện linh của mình, mới từ không sinh có, hình thành... Niệm Đan!"
"Nếu thành tựu được Niệm Đan, ngày sau tạo hóa phi phàm, nhưng nếu thất bại, thì chắc chắn phải chết!" Trần Mạn Dao hít sâu, nói tất cả những gì mình biết về Niệm Đan.
Trần Mạn Dao vừa nói xong, Bạch Tiểu Thuần giật thót một cái, vì hắn cảm nhận được sự tin tưởng đến mức chấp nhất của khối sương mù trong thân thể Trương Đại Bàn, trên mặt hắn lộ ra hối hận.
"Niệm Đan..." Bạch Tiểu Thuần nhớ tới năm đó ở Linh Khê tông, ở ngoài động phủ của mình, để không đả kích Trương Đại Bàn, hắn đã nói dối rằng Trương Đại Bàn đã luyện linh thành công, cũng chính từ lúc đó, đã làm con đường luyện linh củaTrương Đại Bàn thay đổi.
Bạch Tiểu Thuần lúc này đã hiểu, con đường luyện linh của Trương Đại Bàn có quan hệ rất nhiều tới lòng tin của hắn, mà mối quan hệ đó, có liên quan rất nhiều tới hắn.
"Các ngươi tới truyền sinh cơ cho hắn, ta đi tìm chân nhân!" Bạch Tiểu Thuần thấy Trương Đại Bàn hơi thở mong manh, vô cùng nóng nảy, nói nhanh, sau đó bay thẳng tới Hàng Ma đường.
Ba người Thần Toán Tử vội chạy tới truyền sinh cơ cho Trương Đại Bàn.
Bạch Tiểu Thuần chạy hết tốc lực, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, dù có thế nào, cũng không thể để Trương Đại Bàn tử vong, quyết không thể!!
Hàng Ma đường cách động phủ Trương Đại Bàn không gần, Bạch Tiểu Thuần không những triển khai tốc độ tới cực hạn, còn thi triển Hám Sơn Chàng, chân trái dùng luôn Bất Tử Cân.
Còn cách Hàng Ma đường không xa, phía trước Bạch Tiểu Thuần xuất hiện năm người đang phi hành, thì bị người khác chặn lại, nói chuyện gì đó, năm người này thần sắc đều không vui, nhưng đều kềm xuống, quay người rời đi.
Ngăn lại năm người này là ba tu sĩ mặc áo bào xanh lục, nét mặt lạnh nhạt, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang ào ào bay tới, một người trong bọn bị tốc độ của Bạch Tiểu Thuần làm giật mình nhìn kĩ, sau khi nhận ra Bạch Tiểu Thuần, ngần ngừ một chút mới nói.
"Người phía trước mau rời đi, phạm vi ngàn dặm từ đây được phong tỏa để Thiếu chủ nhà ta tu luyện!"
"Thiếu chủ nhà ta là Tư Mã Phi Như!" Giống như cảm thấy không nói ra cái tên Tư Mã Phi Như thì không đủ sức uy hiếp, nên tu sĩ kia nói thêm.
Cái tên Tư Mã Phi Như khá lừng danh trong Không Vực cầu vồng, xếp hạng 97 trên Tinh Không Đạo Cực bảng!
Nếu như đổi lúc khác, nếu Bạch Tiểu Thuần tâm tình tốt, hẳn sẽ rời đi, nhưng bây giờ hắn đang sốt ruột vì Trương Đại Bàn, đừng nói là Tư Mã Phi Như, dù có là thiên kiêu xếp hạng cao hơn, thì Bạch Tiểu Thuần cũng không đi đường vòng!
Mỗi một giây một phút đều quý giá, Bạch Tiểu Thuần như không nghe không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ào ào với tốc độ cao nhất bay tới.
"Lớn mật..." Ba người biến sắc, vừa mới mở miệng, còn chưa nói xong câu, Bạch Tiểu Thuần đã rít lên ngắt ngang.
"Cút!" Hắn gầm lên như sấm sét, một cơn cuồng phong quét ngang qua, làm ba tu sĩ áo xanh điếc cả tai, bị hất lùi lại, Bạch Tiểu Thuần ào ạt lướt qua, xông thẳng vào khu vực phong tỏa của Tư Mã Phi Như.
Đi được nửa đường, một khí tức cường hãn từ trong đầm bên dưới bay lên.
"Ai dám nhiễu ta tu hành!!" Từ trong đầm, xuất hiện một gương mặt rất to, là gương mặt một thanh niên, đầy vẻ giận dữ, làm nước đầm dâng lên rào rạt, như muốn phóng lên tận trời.