Dịch giả: Tiểu Băng
"Tiểu Thuần!" Trương Đại Bàn kêu to, Thần Toán Tử biến sắc, theo bản năng bấm pháp quyết, tiến hành thôi diễn sinh tử của Bạch Tiểu Thuần.
Tống Khuyết ngẩn ngơ.
Kẻ xem coi, người thì ngây ra, kẻ thì trước đó còn hả hê vui sướng, ngay sau đó cũng ngẩn người.
"Hắn... sao hắn vẫn chưa Truyền Tống đi ra?"
"Chẳng lẽ là không kịp..."
"Chẳng lẽ hắn không có Truyền Tống Phù?"
"Không thể nào... Cứ thế… chết?" đám bên ngoài há hốc mồm, việc này quá đột ngột, họ đều không phản ứng kịp, theo họ nghĩ, ngay lúc nguy hiểm ấy, Bạch Tiểu Thuần hẳn là phải bóp phù Truyền Tống rời đi mới đúng.
Nhưng đợi cả buổi, vẫn không thấy người xuất hiện, mọi người đều biến sắc.
"Sẽ không thật chết rồi chứ..."
"Đó là vạn năm hàn dịch, ta đã từng gặp mấy lần có người té xuống, cả đều tử vong trong nháy mắt..."
"Cái này..." mọi người đều không biết nên nói cái gì, đột nhiên có một tu sĩ trợn tròn mắt, nghẹn ngào thét lên.
"Bơi... Lại... Lại bơi nữa!!"
Hắn vừa la xong, cả đám đều giật mình một cái, quay phắt lại xem. Trong khu thí luyện màu vang, trong ao nước nhưng chẳng khác gì biển rộng đen ngòm, Bạch Tiểu Thuần thò đầu lên, hít sâu một hơi, mặt hơi xanh tái.
"Cái chỗ quỷ quái gì thế, muốn chết cóng luôn..." Bạch Tiểu Thuần sợ lắm, nơi này ghê quá, không bị chết bỏng, lại muốn chết cóng, quá tra tấn người.
"Nếu không phải vì cần dược thảo, ta sẽ không tới đây đâu, thí luyện cái con khỉ!" Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, nơi đây cấm bay, lại cũng chẳng còn bàn ủi để chạy, đành phải bơi nữa vậy...
"Cái thí luyện này, chẳng lẽ lại là bơi lội?" Bạch Tiểu Thuần cảm khái, run rẩy bơi đi, người ngoài nhìn thấy, đều không kìm được mà kinh hô vì quá sức tưởng tượng.
Bạch Tiểu Thuần bơi bơi, càng bơi càng thấy lạnh, mặt mày xanh lét, cả người lạnh muốn cứng luôn, hàn khí trong ao đang không ngừng chui vào người hắn, chui vào Thiên Đạo kim đan của hắn.
"Ồ? Hàn khí của đây hình như có lợi cho ta?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, lập tức vận chuyển Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, tỏa hàn khí ra khắp bốn phía.
Nhưng ngay khi Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết vận chuyển, hàn khí trong biển như bị hấp dẫn, ào ào xông tới, khiến mặt biển xuất hiện một tầng băng, hàn khí tụ lại trở nên cực kì đậm đặc, không ngừng chui vào cơ thể Bạch Tiểu Thuần.
Thiên Đạo Kim Đan điên cuồng vận chuyển, theo vận chuyển, không ngừng mà hấp thu hàn khí, khiến hàn khí trong kim đan tăng nhanh tới mức mắt thường cũng nhìn thấy được.
Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, vội vàng tăng tốc vận chuyển, tăng tốc hấp thu hàn khí, Thiên Đạo Kim Đan phồng lên, hàn khí điên cuồng hút vào, giúp tu vi của hắn cũng ào ào tăng lên!
Nguyên bản Kim Đan trung kỳ đang ào ào xông lên Kim Đan Hậu Kỳ, hàn khí cũng từ Trung Hàn tiến lên Thượng Hàn.
Bạch Tiểu Thuần hét lên khoái trá.
"Tạo hóa a, thí luyện này tốt quá, ha ha."
Cơ thể Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì một vòng xoáy lớn, hút hàn khí của cả hàn trì điên cuồng tràn tới, nước trong hàn trì không còn màu đen đậm, mà đã trong bớt đi một chút, hàn khí trong hàn trì đang giảm đi thấy rõ.
Đám người bên ngoài như chết lặng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần như nhìn thần nhân...
"Cái này... Tinh Không Đạo Cực bảng, chẳng lẽ là chuẩn bị sẵn riêng cho hắn?"
"Cầu vồng màu đỏ bơi lội... Màu cam cầu vồng cảm ngộ... vào cầu vồng màu vàng, hắn lại tu luyện?!"
"Chuyện này là sao thế?!"
Đám Trương Đại Bàn thở phào, mi mắt Tống Khuyết giật giật, nắm tay siết chặt, hắn nhớ tới Thế Giới Vẫn Kiếm...
"Tên Bạch Tiểu Thuần này đi tới đâu, là vơ vét sạch sanh tới đó!" Tống Khuyết oán hận.
Tinh Không Đạo Cực Tông, bốn vực Thải Hồng Thượng, người chú ý Bạch Tiểu Thuần rất nhiều, ai cũng buột miệng kêu không kềm được.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng vui vẻ khi thấy tu vi của mình không ngừng tăng lên, hắn chỉ còn cách cửa ra mấy ngàn trượng, nhưng nhất quyết không bơi nữa, mà dừng lại sung sướng hưởng thụ.
"Ha ha, quả là Thánh Địa a."
Bạch Tiểu Thuần vui sướng, đang mộng tưởng mình đạt tới Kim Đan Hậu Kỳ thì bỗng một đôi mắt sắc bén từ trên trời nhìn xuống.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, thợ rèn khổng lồ đang đứng nhìn hắn chằm chằm...
Bạch Tiểu Thuần chột dạ, lập tức ngừng hấp thu.
"Ta đi ngay..." Bạch Tiểu Thuần vội nói, nhưng thợ rèn đã gầm lên giận dữ, đập mạnh thiết chùy vào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần dùng cả tay lẫn chân vội vàng bỏ chạy, cả ao nước đen chấn động, rung chuyển.
Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, bị cơn sóng chấn động cuốn bay đi, hắn vội dùng hàn khí của mình, tạo nên tầng băng ba ngàn trượng, dùng cách thuấn di, chạy tới cửa ra.
Hắn vừa kịp thuấn di, thiết chùy đã lại đập tới, tầng băng vỡ tan, Bạch Tiểu Thuần bị lực công kích mạnh mẽ làm phun máu lần nữa.
Thấy Bạch Tiểu Thuần sắp đi khỏi, thợ rèn hừ một cái, cau mày nhìn nước ao, y đã là nhẹ tay, nếu không Bạch Tiểu Thuần không cách nào chạy thoát. Y không giống người đá, quan hệ của y với Tinh Không Đạo Cực Tông khá là thân thiết, nên khi con kiến nhỏ này trộm hàn dịch của y, y chỉ đuổi đi mà thôi.
Nhưng một màn này lại làm đám người bên ngoài hết hồn.
"Dám chọc giận cả người thủ hộ..."
"Hắn mà xông thí luyện chi địa cái gì, hắn rõ ràng là tới để ăn cướp!"
Người quan sát, đều cảm thấy dở khóc dở cười.
"Nhưng Bạch Tiểu Thuần này quả thực cũng xứng đáng là một thiên kiêu, bất kể hắn đã dùng cách gì, thì hắn cũng đã xông qua ba cửa ải, đã tới gần trước một ngàn rồi!"
"Không biết cửa ải tiếp theo, hắn có thể hay không tiếp tục tạo nên chấn động kinh người như vậy hay không, nếu như làm được, chính là trước năm trăm rồi!!"
Ai nấy đều không còn quan tâm tới Triệu Nhất Đông nữa, mà nhao nhao chuyển sang quan sát Bạch Tiểu Thuần, xem hắn vượt qua tầng thứ tư như thế nào!