Dịch giả: Tiểu Băng
Bạch Tiểu Thuần chỉ còn cách cửa ra không tới ngàn trượng, vèo một cái là sẽ vượt qua, nhưng hắn không đi.
Những tu sĩ đi sau Bạch Tiểu Thuần vẫn đang không ngừng cố gắng vượt qua chiến trường đầy phong bạo và cự thạch này, muốn đạt tới vạch điểm tối đa.
Lúc đầu thấy Bạch Tiểu Thuần một đường chạy như bay, ai cũng giật mình, nhưng họ không có thời gian để chú ý Bạch Tiểu Thuần, họ phải để ý mạng sống của bản thân, vì sơ sẩy là sẽ bị cự thạch rơi xuống, mất mạng ngay.
Mỗi người đều phải liều mạng.
Thế nên, chuyện Bạch Tiểu Thuần đứng im, nhìn chằm chằm hai người đá đánh nhau làm cho đám tu sĩ vẫn còn đang theo dõi hắn từ bên ngoài phải kinh ngạc.
" Bạch Tiểu Thuần làm sao vậy? Tuy cửa ải này hắn biểu hiện bình thường, nhưng tốc độ cũng rất nhanh a, phải mau tới cửa ra đi chứ!"
"Gia hỏa này lợi hại a, đã được xếp hạng lên trước một vạn rồi, chỉ cần hắn ra khỏi cửa đó, vào khu màu vàng, là sẽ được tiến vào trước năm ngàn!"
"Sao hắn không đi nữa?"
Người bên ngoài khó hiểu, ở bên trong Bạch Tiểu Thuần cũng rối rắm, hắn đã hiểu ra thêm nhiều điều của Nhân Sơn Quyết, nên hắn không định bỏ qua cơ hội này.
Nhưng trong khu thí luyện này, linh thức của hắn rất hạn chế, chỉ quan sát được trong phạm vi mấy trăm trượng, nên không nhìn rõ được người đá quá cao và quá to.
"Nếu tới gần được, quan sát kĩ hơn, ta sẽ hiểu được nhiều hơn!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, "Cùng lắm thì ta bóp vỡ ngọc bội truyền tống thôi!".
Hắn nhoáng một cái, không phải chạy tới cửa ra, mà chạy ngược vào trong!
Tu sĩ quan sát bên ngoài sửng sốt, tu sĩ ở trong đang thí luyện cũng ngạc nhiên.
"Hắn muốn làm gì..."
Bạch Tiểu Thuần phi thẳng tới, phóng lên đùi một người đá, rồi tiếp tục bay lên.
Bạch Tiểu Thuần nhảy lên lưng một cự nhân, tìm một chỗ đá hơi hõm vào, khoanh chân ngồi xuống, tỏa ra linh thức để quan sát người đá.
"Hắn... Hắn leo lên cơ thể người đá!"
"Hắn điên à?!"
"Hắn hình như đang... Tu luyện? Trời, tên này nghĩ cái gì thế, người ta hận không rời khỏi chỗ đó cho mau, hắn còn quay ngược lại, còn ngồi đó mà tu luyện, đó là khu thí luyện, đâu phải khu vực tu hành!"
Chẳng còn mấy ai đi chú ý Triệu Nhất Đông, mà đua nhau xông vào khu màu cam xem Bạch Tiểu Thuần, rồi bàn luận om xòm.
Họ còn lan tin ra, làm càng ngày càng có nhiều tu sĩ của Tinh Không Đạo Cực Tông biết đến việc này.
Tống Khuyết đang tu luyện, bỗng trong túi trữ vật thì có chấn động truyền ra, bèn mở mắt, cầm ngọc giản ra xem, thì ra là một đạo hữu truyền tin cho hắn, Tống Khuyết mở to mắt, đứng bật dậy.
"Bạch Tiểu Thuần?!" Hắn lao ra động phủ, nhìn về khu thí luyện màu cam, nhìn vào ngôi sao có cái tên Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cố gắng giữ thăng bằng do người đá không ngừng di chuyển, chịu đựng những cơn phong bạo không ngừng quét qua xung quanh.
"Muốn dung sơn, phải phân giải trước!" Bạch Tiểu Thuần thì thào, từ sau lưng leo lên vai người đá.
Nhiều lần hắn suýt bị rớt ra ngoài, nhất là những khi cự nhân thực hiện oanh kích.
Một lần, người đá đối diện đánh ra một quyền, khiến Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, dù hắn đã núp vào trong khe đá, nhưng nội tạng vẫn bị chấn muốn vỡ.
Nhưng hắn vẫn cố chấp bám vào thật chặt, cố gắng chịu đựng.
Hai người đá tuy đang đánh nhau, nhưng cũng đều nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, mắt lộ lấp lóe, nhưng không ngăn cản, vẫn không ngừng tay oanh kích lẫn nhau.
Trong Vạn Tinh Thải Hồng Thượng, ngoài Vạn Sơn cốc, nam tử trung niên khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn màu xanh đen, bỗng từ từ mở mắt ra, nhìn ra Tinh Không Đạo Cực bảng ở phía xa, nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần trong khu vực màu cam, chớp chớp mắt, miệng khẽ cười.
"Coi như cũng có chút ngộ tính." Hắn thì thào. Bạch Tiểu Thuần đã bắt đầu hít thở khó khăn, đã hiểu được hơn phân nửa kết cấu cơ thể của cự nhân, chỉ còn cái đầu là chưa quan sát, chỗ đó là chỗ nguy hiểm nhất, nhưng Bạch Tiểu Thuần đang say máu với Nhân Sơn Quyết, không sợ chết thừa dịp hai người vì oanh kích nhau mà lùi lại, hắn bay lao ra.
Tốc độ cực nhanh, cánh sau lưng xuất hiện, Hám Sơn Chàng bộc phát, chân trái kích phát Bất Tử Cân đạp mạnh một cái, vọt lên đỉnh đầu người đá. Trên này cuồng phong kinh người, Bạch Tiểu Thuần căn bản là đứng còn không vững, túm chặt lấy một gờ đá, điên cuồng tỏa ra linh thức.
Nhưng nơi này tựa hồ là nơi cấm kỵ của người đá, nó cau mặt, hất mạnh đầu lên, một cơn gió cực mạnh cuốn qua, khiến đám tu sĩ trên mặt đất đều phải kêu lên thảm thiết, bóp nát ngọc giản truyền tống ra ngoài.
Người đá vung tay đập xuống Bạch Tiểu Thuần như đập con ruồi.
Nhưng mắt Bạch Tiểu Thuần đã sáng rực, hắn rốt cuộc đã hiểu rồi.
"Dung Linh!" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hai tay bấm pháp quyết, dựa theo phương thức Nhân Sơn Quyết, triển khai Dung Linh, phương pháp Dung Linh này hồi trước hắn đã thử nhiều lần trong Vạn Sơn cốc nhưng lần nào cũng thất bại, nhưng lần này... vừa mới thi triển, trong đầu Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện một mối liên hệ mơ hồ và kì dị với người đá dưới chân.
Mối liên hệ này rất đặc biệt, không tả được thành lời, nhưng dường như hắn có thể cảm nhận được sự buồn vui của người đá, sự tang thương của người ta, sự điên cuồng và cay đắng, và sự thống hận với trời đất này và với Tinh Không Đạo Cực Tông.
Bạch Tiểu Thuần giật mình, người đá cũng giật mình, bàn tay đang chụp xuống cũng dừng lại!
Phong bạo bỗng vòng qua cơ thể Bạch Tiểu Thuần cuốn một cái, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã cuốn Bạch Tiểu Thuần bay thẳng tới cửa ra!
Bạch Tiểu Thuần lập tức bị uy áp Truyền Tống vây quanh, hắn cố quay lại nhìn người đá phía xa, nhưng người đá không nhìn hắn nữa, quay lại tiếp tục đánh nhau với đồng tộc.
Cuộc biểu diễn này có lẽ không bao giờ chấm dứt, cho tới khi một bên phải chết!