Dịch giả: Tiểu Băng
Bạch Tiểu Thuần ngẩng phắt lên, nhìn Trần Mạn Dao.
Trần Mạn Dao cười, nhìn ra Bạch Tiểu Thuần quan tâm tin tức này.
"Theo ta điều tra, dù vẫn chưa tìm ra được nơi ở chính xác của Đỗ Lăng Phỉ, nhưng có thể xác định một việc... Đỗ Lăng Phỉ của ngươi.. đang ở ngay trong Tinh Không Đạo Cực Tông!"
Bạch Tiểu Thuần im lặng, chớp mắt.
"Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được, ta vẫn đang không ngừng tiếp tục điều tra, có tin gì thêm, ta sẽ báo ngay cho ngươi biết, nhưng theo ta nghĩ, có lẽ Đỗ Lăng Phỉ cũng đã biết ngươi đã đến đây rồi." Trần Mạn Dao quay người, cất bước rời đi.
Bạch Tiểu Thuần đứng ở ngoài động phủ hồi lâu, nhìn chân trời chiều, nhìn bầu trời nhuộm trong sắc hoàng hôn, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mới quay đầu, trở vào trong động phủ, nhắm mắt ngồi xuống, hắn đã không còn chấp nhất trong việc đi tìm Đỗ Lăng Phỉ như trước đây.
"Quên mình, quên núi, sau đó khi thức tỉnh... Ta chính là núi, núi chính là ta..."
Mấu chốt chỉ ở một chữ ‘quên’, nhưng chữ này nói thì dễ, làm lại không tìm thấy đầu mối.
"Làm sao để quên? Nhập định? Đùa à, đâu phải cứ bảo nhập định là lập tức vào nhập định, làm sao ta mới có thể nói quên là lập tức quên...." Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, bỗng trong mắt lộ ra cổ quái.
"Nói quên lập tức quên..." Bạch Tiểu Thuần liếm môi, hai mắt sáng lên, hắn nhớ tới Trí Huyễn Đan, nuốt cái thứ ấy, đích thực sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, thậm chí quên mất bản thân.
"Đúng rồi!" Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi, phấn khởi đứng dậy, lôi một viên Trí Huyễn Đan ra.
"Không được, đây là mình dùng cho mình, phải cẩn thận, phải sửa lại một chút đan phương cho phù hợp với mình mới được." Bạch Tiểu Thuần lập tức chạy tới chỗ đổi vật p hẩm của Hàng Ma đường.
Người ở đây vừa thấy hắn, lập tức mỉm cười, cung kính bái kiến, Bạch Tiểu Thuần đã trở thành khách quen của nơi này, lần nào tới cũng mang đi rất nhiều vật phẩm, không ít trong số đó là thiếu nợ, loại chuyện này ở Hàng Ma đường trước đó chưa từng có, khiến người phụ trách ở đây rất ấn tượng, nhưng cả Hàng Ma đường từng xuất động chỉ vì Bạch Tiểu Thuần, đã mang tới cho hắn danh khí rất lớn.
"Phải điều chế một viên hoàn toàn thích hợp với ta, không được tiềm ẩn nguy hại, nói quên liền quên, nói tỉnh liền tỉnh!" Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy có lý.
Bạch Tiểu Thuần bỗng nhìn thấy một cái cây không hoa, có bảy chiếc lá, mỗi chiếc lá là một màu khác nhau.
"Thất Sắc Vụ Hải Thảo!!" mắt Bạch Tiểu Thuần sáng rực. Thất Sắc Vụ Hải Thảo, năm đó trên linh giản của Linh Khê Tông từng có mô tả về nó, là một loại Linh thảo có thể sinh ra mê hoặc, dùng để luyện chế các loại đan dược Mê Huyễn rất có hiệu quả, lại không có tác hại gì với cơ thể.
"Dược thảo này, ta muốn lấy!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi chỉ vào Thất Sắc Vụ Hải Thảo, nhưng người phụ trách cười khổ.
"Bạch sư huynh, cái này... muốn mua dược thảo này, phải có tên trong một ngàn thứ hạng đầu của Tinh Không Đạo Cực bảng."
"Á?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sau đó bay thẳng tới Hàng Ma đường đại điện.
"Đường chủ, Bạch Tiểu Thuần cầu kiến." chưa vào trong đại điện, Bạch Tiểu Thuần đã la to.
Phùng Hữu Đức ngồi trong điện, bất đắc dĩ mở hai mắt ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần vội vã chạy vào.
"Tiểu Thuần, có chuyện gì..." Phùng Hữu Đức cố gượng cười. Thời gian vừa rồi Bạch Tiểu Thuần đi Vạn Sơn cốc, lão vô cùng thoải mái, mỗi khi Bạch Tiểu Thuần ở trong Đường, là thường tới làm phiền lão, đủ loại việc lớn nhỏ, làm lão rất bất đắc dĩ.
"Đường chủ, ta muốn Thất Sắc Vụ Hải Thảo, chỗ ngài có không, có thể cho đệ tử mười cây không..." Bạch Tiểu Thuần đầy trông mong.
Phùng Hữu Đức lấy ngọc giản ra xem, cau mày. Thất Sắc Vụ Hải Thảo mặc dù không phải là đặc biệt trân quý, nhưng thuộc loại hiếm có, trong Hàng Ma đường hiện giờ chỉ có ba cây, vì nó thuộc loại mê hoặc, phải có tu vi nhất định mới dùng được, nên trong tông môn rất hạn chế việc cho đổi.
"Chuyện này … sao ngươi không xông vào Tinh Không Đạo Cực bảng, hoặc tìm các đệ tử trong một ngàn thứ hạng đầu ra mặt đi mua dùm ngươi là được rồi." Phùng Hữu Đức thở dài, sao mình giống người bảo vệ của thằng nhóc này quá vậy.
" Vân Đạo Tử... Ngươi giải quyết cho hắn đi." Phùng Hữu Đức phiền muộn, Vân Đạo Tử đang canh ngoài cửa lập tức đi vào.
Bạch Tiểu Thuần rất cảm động, hắn tìm Phùng Hữu Đức, vốn cũng chính là ý muốn đối phương giúp mình tìm người trong một ngàn thứ hạng đầu đi mua dùm mình, nên vô cùng phấn khởi lôi Vân Đạo Tử, vội vàng rời đi.
"Bạch sư đệ, trong Hàng Ma đường có hơn mười người trong một ngàn thứ hạng đầu, nhưng ngươi cũng biết, họ đều là thiên kiêu, ai cũng tâm cao khí ngạo, dù có đồng ý hỗ trợ, thì cũng sẽ muốn được trả lại một cái gì đó." Vân Đạo Tử nói. Việc này hắn thực không gạt Bạch Tiểu Thuần, là chấp sự của Hàng Ma đường, hắn không muốn chọc Bạch Tiểu Thuần, cũng không muốn chọc đám thiên kiêu có thứ hạng đó.
"Không sao!" Bạch Tiểu Thuần vung tay, cái gì hắn không có, chứ điểm cống hiến thì hắn có rất nhiều.
"Nơi này là động phủ Chu sư đệ, Chu sư đệ không tới trăm tuổi, đã là Kết Đan hậu kỳ, trên Tinh Không Đạo Cực bảng xếp hạng thứ bảy trăm bảy mươi bảy!" Vân Đạo Tử giới thiệu.
" Chu sư đệ là thiên kiêu của tông môn, rất nổi danh trong Hàng Ma đường, tí nữa gặp hắn, ngươi nhớ phải khách khí, không thể mạo phạm." Vân Đạo Tử dặn dò, Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ là mình có việc cầu người, nên cũng gật đầu.
Hai người tới gần, bị ba tu sĩ canh cửa cản lại, ba người này tu vi đều không kém, nhưng nhờ có Vân Đạo Tử, ba người này mới cho đi, nhưng vào tới cửa lớn, dù Vân Đạo Tử có nói thế nào, cũng không có âm thanh từ bên trong đáp lại.
"Chắc Chu sư đệ không có ở đây..." Vân Đạo Tử lúng túng, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, mi tâm thứ ba hơi hé ra, nhìn thấy trong động phủ có một thanh niên đang nằm cho mấy thị nữ hầu hạ, ánh mắt tên kia đầy khinh miệt, không thèm để ý tới Bạch Tiểu Thuần và Vân Đạo Tử ở bên ngoài.
"Bạch sư đệ yên tâm, chúng ta đi tới chỗ Trần sư đệ vậy, ta và Trần sư đệ có chút giao tình, chút việc này, nhất định có thể." Vân Đạo Tử nói. Bạch Tiểu Thuần gật đầu, đi theo.
Lần này, Vân Đạo Tử không nói sai. Hắn và Trần sư đệ quả đúng là có chút giao tình, Trần sư đệ quả nhiên mở cửa lớn, cho hai người vào, nhưng nghe chuyện xong, thì nhàn nhạt nói với Bạch Tiểu Thuần.
"Việc này chờ ta bế quan xong rồi tính."
"Đa tạ Trần sư huynh, không biết Trần sư huynh phải mất bao lâu..." Bạch Tiểu Thuần vội hỏi.
"Nhanh thì hai năm, chậm thì năm năm." Tu sĩ họ Trần tu sĩ nói xong, thì vung tay tiễn khách luôn.