Dịch: Tiểu Băng
Vân Đạo Tử đi rồi, Lý Nguyên Thánh vẫn đứng ở ngoài động phủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khóe miệng còn dấu máu tươi, hít thở dồn dập, nắm tay siết chặt.
"Bạch Tiểu Thuần chỉ là một con tin của tông môn trung du mà thôi, mà Nghịch Hà Tông tới nay còn chưa hề có thiên nhân cảnh, không có căn cơ, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt."
"Một con tin như vậy, có thể có bao nhiêu lai lịch?" Lý Nguyên Thánh nghiến răng, thực không thể nào nuốt trôi, nhớ tới ngày đó ở Không thành, mình bị tên kia làm nhục trước mặt bao nhiêu người, thì không thể chịu đựng được nữa.
"Lần này nhất định là trùng hợp, là Hàng Ma đường Nguyên Anh chân nhân và Địa Sát lão quái kia có mâu thuẫn với nhau, ta không tin Bạch Tiểu Thuần có bối cảnh còn lớn hơn ta!"
"Vân Đạo Tử nếu không chịu giúp ta, thì ta sẽ tự ra tay, nhất định phải làm cho tên Bạch Tiểu Thuần kia biết trời cao đất rộng!" Lý Nguyên Thánh lấy ngọc giản, mời người tương trợ.
Mấy ngày sau, Lý Nguyên Thánh đi ra động phủ, sắc mặt âm lãnh, thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Không Vực cầu vồng, đi xuống Không thành, tới khách sạn của Bạch Tiểu Thuần trong sa mạc.
Trong khách sạn, sau khi đám Trương Đại Bàn lần lượt phi thăng, chỉ còn một mình Hứa Bảo Tài tọa trấn, mỗi ngày nhìn một đống điểm chui vào túi, rất thoải mái.
"Vẫn là ở đây tốt hơn, muốn cái gì có cái đó, mấy người thiếu tổ cũng phải hâm mộ." Hứa Bảo Tài thỏa mãn nằm, xung quanh đều có thị nữ hầu hạ, xoa bóp, hắn cười cười, ôm lấy một cô.
"Hôm nay lão gia chọn ngươi hầu hạ nhé." Hắn cười híp mắt.
"Bảo Tài lão gia..." Thị nữ e thẹn.
Hứa Bảo Tài cười, bụng nóng lên, đang định xoay người, thì bên ngoài vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, đất đai rung chuyển, nóc nhà bị hất tung.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hứa Bảo Tài lao ra, đang định quát mắng, thì thấy Lý Nguyên Thánh mặc áo bào vàng, đang lơ lửng giữa không trung.
"Cho ngươi thời gian một nén nhang, liên hệ Bạch Tiểu Thuần, bảo hắn cút xuống đây cho ta, một nén nhang sau nếu hắn không xuất hiện, Lý mỗ sẽ nhổ lá cờ phong đất của nơi này!!" Lý Nguyên Thánh lạnh lùng, vung tay, một biển lửa quét qua, khách sạn bốc cháy.
Lộ ra ngay giữa khách sạn có một cây cờ nhỏ, là cây cờ Bạch Tiểu Thuần đã dùng để lập đất phong.
Hứa Bảo Tài nhìn đống phế tích xung quanh, nhìn những tu sĩ Thanh Long hội kêu rên đau đớn, biết đối phương làm vậy chỉ để gọi Bạch Tiểu Thuần, nhưng hắn không có cách nào khác, việc này nhất định phải báo cho Bạch Tiểu Thuần biết.
Vì vậy lập tức xuất ra ngọc giản, truyền âm cho Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần đang ngồi, dùng đan dược của Phùng Hữu Đức cho.
"Thái độ của Không Vực chưởng tọa, rồi sau đó là Phùng Hữu Đức, có vấn đề nha, có cần phải tìm cách tìm hiểu hay không?" Bạch Tiểu Thuần sờ cằm, còn đang suy nghĩ, thì giật mình, lôi ra một cái ngọc giản, quét linh thức qua, nghe thấy tiếng khóc của Hứa Bảo Tài.
"Thiếu tổ cứu mạng..."
"Thiếu tổ, Lý Nguyên Thánh lại tới nữa, đốt khách sạn của chúng ta, làm rất nhiều huynh đệ Thanh Long hội bị trọng thương..."
"Lý Nguyên Thánh bảo ta, nếu trong một nén nhang ngươi không tới, hắn sẽ nhổ cờ, thiếu tổ, làm sao bây giờ a..." Hứa Bảo Tài khóc lóc kể lể, Bạch Tiểu Thuần nổi giận.
"Muốn nhổ cờ? Đó là tài sản riêng của ta!! Còn dám đốt khách sạn của ta, Lý Nguyên Thánh a Lý Nguyên Thánh, trước ngươi âm thầm muốn hại ta, việc này ta còn chưa tính với ngươi, giờ ngươi lại còn dám tới ăn hiếp ta!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận, đứng phắt dậy.
"Muốn dẫn ta xuống dưới sao, trong Không Vực cầu vồng, bất tiện động thủ với ta chứ gì? Cũng tốt, đây cũng chính là suy nghĩ của ta đó!" Bạch Tiểu Thuần lôi lệnh bài của Hàng Ma đường ra, đeo lên người, rồi bay ra ngoài.
"Ta lấy thân phận Hàng Ma đường xuống, nếu Lý Nguyên Thánh dám động thủ với ta, chính là bất kính với Hàng Ma đường!" Bạch Tiểu Thuần vọt tới Truyền Tống Trận, trước khi đi, hắn còn bắn tin cho Phùng Hữu Đức, rồi chạy vội tới Không thành, tới khách sạn.
Từ xa, hắn đã nhìn thấy tu sĩ tụ tập, khói đen cuồn cuộn bay lên, ánh lửa lập lòe.
Lý Nguyên Thánh đứng ngay giữa khu phế tích, ngay phía trước cây cờ phong đất.
"Lý Nguyên Thánh, ngươi dám rút cờ của ta!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn, người còn chưa tới, hàn khí đã tràn tới, bao trùm bốn phương, khiến ngọn lửa đang cháy bừng bừng cũng bị dập tắt.
Lý Nguyên Thánh ngẩng đầu, thấy Bạch Tiểu Thuần thì cười khẩy, chỉ vào hắn một cái, hư không xung quanh Bạch Tiểu Thuần vặn vẹo, bốn thân ảnh từ trong hư không bước ra.
Bạch Tiểu Thuần dừng phắt lại.
Bốn người này đều là thanh niên, tu vi đều là Kết Đan trung kỳ, người nào mặt mày cũng âm lãnh, ngập tràn sát khí, rõ ràng toàn là kẻ đã kinh qua giết chóc, và mặc áo bào lục!
"Viêm Hỏa tứ tử!!"
"Tinh Không Đạo Cực bảng, bài danh đều trên top ba trăm... Viêm Hỏa tứ tử!!"
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, bốn đệ tử áo lục này, uy áp đều không yếu, có hai người khí tức còn mạnh hơn hai lão già kết đan bảo vệ Tả Hằng Phong.
Lý Nguyên Thánh cười, cúi chào bốn người kia, rồi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Bạch Tiểu Thuần, sau hôm nay, cái khách sạn này sẽ không còn nữa, lá cờ phong đất này, Lý mỗ nhất định sẽ nhổ nó lên!"
Lý Nguyên Thánh cười to, hắn mời Viêm Hỏa tứ tử, lòng tin lên đến mười phần, bốn người này, ai cũng đều là kết đan trung kì như Bạch Tiểu Thuần, theo hắn thấy, thế là đã đủ nghiền ép Bạch Tiểu Thuần.
"Chẳng những nhổ cờ của ngươi, mà Lý mỗ sẽ còn cho ngươi biết, có những người, ngươi không được quyền đắc tội!" Lý Nguyên Thánh cười to, vung tay, biển lửa lại bùng lên, biến xung quanh thành đất khô cằn.
"Ra tay!"
Lý Nguyên Thánh quát, Viêm Hỏa tứ tử ánh mắt khinh miệt, bước tới một bước, địa hỏa bùng ra quanh thân họ, nhìn từ xa chẳng khác gì bốn người lửa, uy áp mạnh mẽ áp thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
Họ không định giết Bạch Tiểu Thuần, mà là muốn đánh hắn trọng thương.
Bạch Tiểu Thuần bấm pháp quyết, Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết bộc phát, hàn khí tản ra, hắn lùi lại mấy bước, rống to.
"Ăn hiếp người quá mức, các ngươi bốn người đánh một mình ta, còn đòi nhổ cờ của ta, hủy cơ nghiệp nhà ta, có khác gì muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của ta!"
"Đường chủ mau tới, có người muốn giết ta a!!" Bạch Tiểu Thuần dùng hết khí lực mà hét, Viêm Hỏa tứ tử và Lý Nguyên Thánh còn chưa kịp phản ứng, bầu trời đã biến đổi, như có một luồng sức mạnh vô biên từ trên cao đè xuống.
Giữa không trung, một lão giả đi tới, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh tanh, uy áp cực mạnh.
Hàng Ma đường Đường chủ, Phùng Hữu Đức!
"Ai dám lấy mạng nhỏ của Bạch Tiểu Thuần!!" giọng lão vang vang, đất trời rung rinh.