Dịch giả: Tiểu Băng
Trong Tinh Không Đạo Cực Tông, Bạch Tiểu Thuần đã đi được mười ngày, đám Trương Đại Bàn ai cũng lo lắng, nhiệm vụ của hắn mọi người không nắm được cụ thể, nhưng cũng điều tra ra được người Bạch Tiểu Thuần phải đi giết là một tu sĩ trúc cơ, lai lịch không nhỏ.
Họ định báo tin cho Bạch Tiểu Thuần, nhưng lại không thể nào liên lạc được với hắn!
Có lẽ bởi vì Vĩnh Động châu cách nơi này quá xa, không liên hệ được.
Trên Không Vực Thải Hồng Thượng, trong nội đường Hàng Ma đường, đường chủ đang ngồi tĩnh tu.
Lão sớm chẳng buồn chú ý tới đám người mới vào, chẳng bận tâm tới sống chết của họ, vì bao nhiêu năm nay, đệ tử của Hàng Ma đường chết đi nhiều lắm.
Hơn nữa, nhiệm vụ đầu tiên thường không nguy hiểm nhiều, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ rất cao, lão chỉ hỏi đại khái Vân đạo tử, rồi bỏ qua, về đây tu hành.
Bỗng túi trữ vật của lão phát sáng, lão giả cau mày mở mắt ra, đảo thần thức qua, bỗng biến sắc, mắt mở to.
"Đây là... Thông Thiên sứ giả... Triệu kiến ta!!"
Thông Thiên sứ giả này lão cũng có biết một chút, người này thần bí khó lường, nghe nói là tới từ Thông Thiên Hải, chỉ ở lại Tinh Không Đạo Cực Tông một thời gian ngắn mà thôi, ngay cả bán thần lão tổ của Tinh Không Đạo Cực Tông cũng còn phải kính nhường ba phần.
Một đại nhân vật như vậy, mà lại triệu kiến mình, làm lão giả thấp thỏm lo lắng, lập tức đứng dậy bay vọt lên tầng cầu vồng thứ nhất.
Ở đây có cấm chế, nhưng lão giả vừa tới thì nó cũng tản ra cho lão đi qua.
Tầng cầu vồng thứ nhất của Tinh Không Đạo Cực Tông chỉ có một đạo, là nơi cư trú của bán thần lão tổ, khi Thông Thiên sứ giả tới đây, cũng ở nơi này.
Lão giả tới gần, nhưng không dám bước vào, chỉ đứng ngoài ôm quyền cúi chào.
"Không Vực cầu vồng Hàng Ma đường Đường chủ Phùng Hữu Đức, cầu kiến Thông Thiên sứ giả."
Lão vừa nói xong, trước mặt bỗng xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, ra dấu cho lão đi theo.
Lão giả vội vàng đi theo, đến một sơn cốc đẹp đẽ, chim hót hoa nở, linh khí nồng nàn trong Thải Hồng Thượng, trong sơn cốc có một hồ nước, cá lội tung tăng, hình dáng trông như ấu long (rồng khi còn nhỏ).
Bờ hồ có một căn nhà gỗ, trong nhà có một người đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn ưu nhã thanh tao, bên trong lại ẩn chứa ý sát phạt, ảnh hưởng tới linh khí xung quanh, khiến linh khí trong sơn cốc ngưng tụ thành một hình ảnh hung thú dữ tợn.
Lão giả vội bước chậm lại, còn cách nhà gỗ hơn trăm trượng, uy áp đã vô cùng mãnh liệt, lão không dám bước tiếp nữa, đứng lại ôm quyền, cúi đầu.
"Phùng Hữu Đức, bái kiến Thông Thiên sứ giả." Lão giả cung kính lên tiếng, người này lão tổ bán thần còn phải kính trọng ba phần, tu vi và bối cảnh của người ta, Phùng Hữu Đức không làm sao dám chọc.
"Phùng Hữu Đức..." Sau một lúc lâu, từ bên nhà gỗ truyền ra thanh âm của một cô gái, giọng nói khá uy nghiêm.
"Không phải căng thẳng, triệu kiến ngươi tới đây đấy, là bổn tọa có một việc, cần bảo ngươi đi làm..."
"Sứ giả xin nói! Phùng mỗ nguyện đem hết toàn lực, nhất định hoàn thành!" Phùng Hữu Đức chém đinh chặt sắt.
"Trong Hàng Ma đường của ngươi có một đệ tử tên là Bạch Tiểu Thuần... Trong thời gian hắn ở Không Vực cầu vồng, không được để xảy ra bất kì chuyện gì với hắn, nếu ngươi làm tốt, đến khi hắn trở thành Nguyên Anh vào trong trưởng lão hội, bổn tọa sẽ tặng cho ngươi một cơ hội trở thành Thiên Nhân!"
Phùng Hữu Đức sững sờ, nhưng lão biết, có những việc, biết càng ít càng an toàn.
"Thiên Nhân..." Phùng Hữu Đức lộ ra khát vọng và kích động, vội cúi xuống càng sâu.
"Sứ giả yên tâm, việc này tại hạ nhất định làm không sơ sót!!" Phùng Hữu Đức rành rọt lên tiếng, sau đó kích động rời đi.
" Bạch Tiểu Thuần là ai... lại khiến được một đại nhân vật phải tự mình hạ lệnh cho ta!" Phùng Hữu Đức cảm thấy cái tên kia hơi quen quen, nhưng không nhớ ra, mà mặc kệ Bạch Tiểu Thuần là ai, mình cố hết sức không để hắn gặp nguy hiểm gì, trở thành Nguyên Anh là được.
"Hặc hặc, ông trời đã cho ta cơ hội!" Phùng Hữu Đức phấn khởi, tăng tốc chạy về Hàng Ma đường.
"Bảo Vân Đạo Tử mau tới gặp ta!" Vừa về tới, Phùng Hữu Đức lập tức ra lệnh.
Sắp xếp nhiệm vụ cho tu sĩ trong đường đều là Vân Đạo Tử phụ trách, mấy năm nay, tên này xử lý sự vụ, lão cũng hài lòng.
Chỉ một thoáng sau, Vân Đạo Tử đã vội vàng chạy tới.
Vân Đạo Tử thấy Phùng Hữu Đức đang sốt ruột đi tới đi lui, mặt mày tươi tắn, thì đoán ra ngay đường chủ có việc vui.
"Vân Đạo Tử, bái kiến Đường chủ!" Vân Đạo Tử vội lên tiếng.
"Chúc mừng Đường chủ, chúc mừng Đường chủ, hôm nay đệ tử vừa nhìn thấy Đường chủ, đã thấy quanh người Đường chủ tỏa ánh sáng màu đỏ vô tận, nhất định là có việc vui!" Vân Đạo Tử nịnh ngay.
Phùng Hữu Đức chỉ vào Vân Đạo Tử, lắc đầu cười.
"Ngươi a, bớt nhìn mặt đặt tên đi, chăm tu hành một tí là trở thành Nguyên Anh thôi."
"Đệ tử..." Vân Đạo Tử cười, đang định thổi phồng thêm mấy câu, Phùng Hữu Đức đã vung tay, ngắt ngang.
"Đủ rồi, không cần nịnh nữa, ta hỏi ngươi, Hàng Ma đường chúng ta, có đệ tử nào tên là Bạch Tiểu Thuần không?"
"A? Bạch Tiểu Thuần?" Vân Đạo Tử sững người.