Dịch giả: Tiểu Băng
"Không Vực chưởng tọa? Muốn gặp ta?"
"Thôi chết rồi, ta đâu có lão!" Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, vì nghe ngữ khí trong ngọc giản hình như có một tia bất thiện.
"Chuyện gì thế!" đám Thần Toán Tử ào ào chạy vào, nhìn Bạch Tiểu Thuần lo lắng.
"Thiếu tổ, Tinh Không Đạo Cực Tông vừa hạ xuống phong mệnh, cấm mọi người buôn bán Trí Huyễn Đan, đây nhất định là Thiên Không Hội giở trò quỷ, là muốn cắt đứt con đường sống của chúng ta!" Hứa Bảo Tài nghiến răng. Bán thứ này rất lời, thu nhập điểm rất lớn, hắn sống rất sung sướng, bây giờ mọi thứ đều bị chặt đứt, bảo làm sao hắn không vội cho được.
"Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?"
"Nếu không có Trí Huyễn Đan, Thanh Long hội chúng ta sẽ nguy hiểm!"
"Lúc trước khuếch tán quá rộng, hơn nữa lệnh cấm Trí Huyễn Đan giờ e là đã lan ra khắp toàn thành..."
Tất cả tu sĩ Thanh Long hội đều bối rối, những nguồn thu khác của Thanh Long hội đều không thể nào so với Trí Huyễn Đan.
Nếu không còn Trí Huyễn Đan, với quy mô cực lớn của Thanh Long hội, mọi thứ sẽ trở thành gánh nặng, vì cái gì cũng cần phải có điểm cống hiến.
Nếu kéo dài nhất định hội phải giảm bớt quy mô, Thiên Không Hội nhất định sẽ thừa cơ tấn công mọi mặt.
Kỳ thật nguyên nhân lớn nhất, là Thanh Long hội không có chỗ dựa.
"Gấp cái gì!" Bạch Tiểu Thuần lên tiếng. Hắn là Thanh Long hội thủ lĩnh, lại là Kim Đan tu sĩ, càng là người sáng tạo ra Trí Huyễn Đan, có thể nói là một tay hắn dựng lên Thanh Long hội, mặc dù thường ngày hắn mặc kệ mọi việc, nhưng sự hiện hữu của hắn, đối với tất cả mọi người, chính là Định Hải Thần Châm.
"Thiên Không Hội có lai lịch, ta chẳng lẽ không có sao!" Bạch Tiểu Thuần đứng dậy, hất cằm, chỉ vào ngọc giản trước mặt.
"Các ngươi xem, đây là cái gì?" tới lúc này mọi người mới nhìn thấy ngọc giản, có người nhận ra được nó, kinh hô.
"Đây là... Không Vực Thải Hồng Chưởng giáo lệnh!!"
"Ta vừa thấy một đạo cầu vồng từ Không Vực cầu vồng bay ra, bay thẳng tới đây, thì ra là tới tìm thủ lĩnh đại nhân!"
"Chẳng lẽ thủ lĩnh đại nhân và Không Vực có quan hệ đặc thù!!"
Đám Hứa Bảo Tài mờ mịt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, vắt hết óc cũng nghĩ không ra Bạch Tiểu Thuần và Không Vực chưởng tọa có quan hệ gì.
"Các ngươi biết là tốt, ta hiện tại phải đi bái kiến Không Vực Chưởng giáo, mọi việc chờ ta trở về rồi nói!" Bạch Tiểu Thuần cất ngọc giản, hất cằm đi ra mật thất.
Bạch Tiểu Thuần diễn quá giỏi, ngay cả đám Trương Đại Bàn cũng bị lừa, nhìn hắn đi xa mà trong lòng đầy tin tưởng và phấn khởi chờ mong.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần vừa rời khỏi Thanh Long hội động phủ, cả người đã xụ xuống, mặt buồn rười rượi, vô cùng tức giận Thiên Không Hội.
"Không Vực Chưởng giáo tìm ta làm gì nhỉ..." Bạch Tiểu Thuần vội vàng chạy tới khu nội thành, ở đó có một khu vực chuyên môn để đi thông lên cầu vồng.
Trừ phi là tấn chức áo vàng mới có thể phi thăng từ bất cứ nơi nào, áo cam và áo đỏ thì phải tới nơi này, còn phải có tín vật mới lên được.
Bạch Tiểu Thuần tới Truyền Tống Trận, lấy ngọc giản áp vào.
Đến khi hiện ra, hắn đã ở trên tầng cầu vồng thứ ba.
Xung quanh hắn đều là lầu các đẹp đẽ, đường lát ngọc xanh, những tiên cây đầy trái và linh khí, khung cảnh hệt như Tiên cảnh.
Ở đâu cũng có ao nước, động phủ, linh thú bay nhảy khắp nơi, cả thế giới chìm trong một màn ánh sáng lung linh bảy màu, cực kỳ xinh đẹp.
Xa xa có mấy người tu sĩ áo vàng thong thả dạo bước, cả thế giới cầu vồng rất yên tĩnh, không hề lao nhao lộn xộn như ở dưới Không Thành, càng không có cả biển người đông kìn kịt, tu sĩ ở đây ai cũng nhẹ nhàng lãnh đạm, quanh người có vầng sáng kì dị vờn quanh, thoạt nhìn là biết không tầm thường.
Nhất là ở đây, hình như có một tầng cấm chế đặc thù, khiến Linh khí nồng đậm ở đây trở nên nhu hòa hơn, giúp hấp thu mà không bị gia tăng tiêu hao.
Khu cầu vồng này cực kỳ rộng, mặc dù không bằng Không thành, nhưng ít nhất cũng bằng một nửa.
Bạch Tiểu Thuần cònđang ngẩn người, hư không bỗng vặn vẹo, một nữ tử áo vàng từ trong hư không bước ra, tóc xõa vai, tướng mạo rất đẹp, song nhìn rất lạnh lùng.
"Ngươi chính là Bạch Tiểu Thuần?"
Bạch Tiểu Thuần nhìn kĩ, cô gái này tu vi chẳng qua cũng chỉ là Kết Đan sơ kỳ, và cũng là sơ kỳ đỉnh phong, nhưng cách cô ta xuất hiện làm hắn kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tu sĩ cùng cảnh giới ở Tinh Không Đạo Cực Tông.
"Đúng là Bạch mỗ, ngươi là người phương nào?" Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, nếu đối phương tu vi cao hơn mình thì thôi, nhưng nếu chỉ bằng mình, hừ, Bạch Tiểu Thuần hắn không thể thua kém, nên chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhẹ gật đầu.
"Theo ta đi, sư tôn muốn gặp ngươi, chú ý cước bộ của ta, đi lầm đường, Tu sĩ kết đan ở đây, thì cũng phải chết." Nữ tử lãnh đạm, quay người bay đi.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy thì tập trung hẳn, vội vàng bay theo.
Trên đường đi, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn xuống đất, khu vực này là hình vòng tròn, tổng cộng có năm vòng, càng vào trong càng quạnh quẽ, uy áp cũng mạnh hơn.
Không bao lâu, hắn đã đi tới một nơi, thấy cách đó không xa có một ngọn núi cao sừng sững bảy màu, trên núi không có một cái cây nào, trên đỉnh có một tòa đại điện, đại điện này toàn thân màu xám, nhìn rất bình thường, nhưng lại tràn đầy một khí thế khó tả, làm hắn cứ tưởng nó không phải đại điện mà là Viễn Cổ hung thú.
Nữ tử không dẫn Bạch Tiểu Thuần lên núi, mà dừng dưới chân núi, lùi lại mấy bước, không nói gì, Bạch Tiểu Thuần còn đang kinh ngạc, thì một giọng nói uy nghiêm từ trong đại điện trên đỉnh núi vọng xuống.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi có biết tội của ngươi không?"