Dịch giả: Tiểu Băng
Mặt Trần Mạn Dao càng đỏ, cảm thấy như mình đang đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần mà không có quần áo, vội lùi lại mấy bước, sẵng giọng.
"Bạch sư huynh..."
"Thú vị, đáng tiếc Trần Mạn Dao ngươi diễn không giỏi lắm." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu cười, ánh mắt ác liệt.
"Vô duyên vô cớ, lại đưa khăn tay cho ta!"
"Không có nguyên do, lại mời ta canh ba tới!"
"Suốt một tháng ta không tới, cũng không tới tìm ta... Trần Mạn Dao, ngươi thực tưởng bản thiếu tổ ta là con nít ba tuổi, hay loại người thấy nữ nhân thì biến thành kẻ ngu ngốc? chuyện thư tình vừa qua, có lẽ cũng là do ngươi âm thầm tạo ra có đúng không, để lẫn lộn trong đó, dẫn ta tới đây?"
Giọng Bạch Tiểu Thuần lạnh băng, uy áp tu vi Thiên Đạo Kim Đan thả hết ra, tạo nên cơn cuồng phong ào ào quét tới, khiến Trần Mạn Dao run rẩy, biến sắc.
Đùa à, cô chỉ là trúc cơ thôi mà!
"Ta vốn có thể không tới, nhưng ta là thiếu tổ, nếu ngươi đã trao cho ta manh mối, vậy đương nhiên ta cũng phải tới để xem rốt cuộc mục đích của ngươi là gì!" Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất cằm, tỏa ra sát khí, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Mạn Dao chằm chằm.
"Bạch sư huynh, ta..." Trần Mạn Dao bước tới mấy bước, đang định nói, Bạch Tiểu Thuần đã khẽ hất tay, một con dao nhỏ bay ra lơ lửng trên đầu hắn, tỏa ra uy áp chí bảo, sát cơ nhắm thẳng vào Trần Mạn Dao.
Là Nghịch Long Giác!
"Đừng nhúc nhích, ngươi chỉ được nói ba câu mà thôi, vừa rồi đã nói một câu, còn hai câu nữa, nếu ta không hài lòng, ta có quyền giết chết bất cứ đệ tử nào." Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng.
Ngón cái chân trái của hắn đã bấm chặt vào giày, sẵn sàng bộc phát, giúp hắn có được tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây.
Tấm Cửu Châu Đồ cũng đã được hắn âm thầm mở ra, sẵn sàng sử dụng.
Trần Mạn Dao khựng lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, thấy hắn đứng bên ngoài trận pháp cô bố trí ngoài cửa, rõ ràng, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Cô nhíu mày, lần đầu tiên thấy kiêng kị với Bạch Tiểu Thuần, cô ngẩng lên nhìn hắn, khẽ cười, gương mặt không còn sự ngượng ngùng, mà thay bằng sự bí hiểm.
"Khó trách mấy lão già đó để ý tới ngươi như thế... Bạch Tiểu Thuần, ta không có ác ý, ta có thể thề về điều này, ta hẹn ngươi tới đây chỉ vì một việc, hi vọng ngươi có thể gặp một người!" Trần Mạn Dao vừa cười vừa nói.
"Ngươi còn một câu!" Bạch Tiểu Thuần vẫn lạnh tanh, Nghịch Long Giác trên đầu bắt đầu lấp lóe.
Trần Mạn Dao sầm mặt, nghiến răng.
"Dạ Táng, mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần, thế lực thần bí, Ám Tử, Bất Tử Bất Diệt chi vật!"
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, mắt mở to, Nghịch Long Giác nháy mắt bay ra, bắn thẳng tới Trần Mạn Dao, đồng thời, ngón chân trái hắn bấm xuống đất, cả người lùi nhanh ra sau, Cửu Châu Đồ mở ra đánh xoạt.
Bạch Tiểu Thuần đoán được Trần Mạn Dao có vấn đề nhưng không bao giờ nghĩ đối phương lại là người của thế lực thần bí!
Từ Trần Mạn Dao xuất hiện một vòng xoáy màu đen, trong vòng xoáy bay ra một đám chỉ đen bay tới quấn lấy Nghịch Long Giác, Nghịch Long Giác mang theo Kim Đan chi lực của Bạch Tiểu Thuần, vậy mà bị giữ lại bất động giữa không trung.
Cùng lúc, từ trong chỉ đen truyền ra một giọng nói tang thương đầy lo lắng.
"Đạo hữu hãy tin lão phu một lần, lão phu cũng là bất đắc dĩ, mới phải ra hạ sách này, còn để bại lộ thân phận của Dao nhi, dùng mạng sống của nó để đặt cược chỉ để có một cơ hội nói chuyện với đạo hữu một lần, đạo hữu, ngươi tin tưởng ta một lần thôi có được hay không!!"
"Ngươi muốn đi ngay bây giờ cũng được, nhưng hãy nghe ta nói mấy câu trước đã, nếu không hài lòng, ngươi bỏ đi cũng không muộn!" Chỉ đen ngưng tụ thành hư ảnh một lão giả, ánh mắt lão nhìn Bạch Tiểu Thuần rất phức tạp, có khách khí, có cả cung kính!
Bạch Tiểu Thuần đã lùi ra một khoảng, chấn động nơi này đã khiến tu sĩ tuần tra của Nghịch Hà Tông chú ý, một trưởng lão kết đan hậu kỳ đã bay tới.
"Thiếu tổ, có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì?” Các tu sĩ tuần tra cảnh giác nhìn quanh, nghi hoặc nhìn về khu vực chỉ đen biến thành lão giả nhưng không hề nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng tỏa ra tu vi.
"Trong Nghịch Hà Tông các ngươi, trừ phi có Thiên Nhân, nếu không không ai xét ra được sự tồn tại của lão phu, càng không thể nhìn thấy gì cả, nhưng vì ngươi không bước vào phạm vi trận pháp, nên bọn chúng mới nhìn thấy ngươi!" hư ảnh lão giả lên tiếng, thanh âm cũng chỉ có Bạch Tiểu Thuần nghe thấy.
Bạch Tiểu Thuần sầm mặt, nhìn các tu sĩ tuần tra, lại nhìn vào hư ảnh lão giả.
Sự quỷ dị của lão làm hắn không biết nên làm gì.
"Thông Thiên Đại Lục, vô cùng rộng lớn, lấy Thông Thiên Hải làm trung tâm, tỏa ra bốn con sông lớn, tràn ra bốn phương, tạo thành Đông Tây Nam Bắc Tứ Mạch tu chân giới!" thấy Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hư ảnh lão giả vội lên tiếng.
"Bốn con sông lớn này, mỗi con lại chia ra bốn con suối nhỏ, và vô số nhánh rẽ như tán cây, giúp linh khí Thông Thiên Hà có thể tỏa ra bao trùm một phạm vi cực lớn, nhưng trên thực tế, so với diện tích thật sự của Thông Thiên Đại Lục, khu vực khuếch tán linh khí của Thông Thiên Hà còn chưa tới một nửa!
Một nửa không có linh khí Thông Thiên Hà bao trùm này, được gọi là Man Hoang!"
Bạch Tiểu Thuần giật mình.
Hắn đã từng suy đoán, nhưng sau đó lại rút ra được một kết quả là những nơi không có khí tức Thông Thiên Hà thì đều là cấm khu, tu sĩ không thể nào sống được!
Nhưng, bây giờ, lời nói của lão giả đã làm mọi sự hoàn toàn thay đổi, cái chính là hắn cảm nhận được, lão giả hình như hoàn toàn không hề nói dối.
"Nếu ví khu vực có linh khí của Thông Thiên Hà là khu vực quan phủ như của thế tục, thì khu vực man hoang, được gọi là khu loạn phỉ!"
"Lão phu, đến từ Man Hoang, Huyết Khê Tông Huyết Tổ của các ngươi cũng là đến từ Man Hoang!"
"Bởi vì một ít nhân quả, cơ thể Huyết Tổ mới xuất hiện ở chỗ của các ngươi!" Hư ảnh lão giả nghiêm túc nói.
Bạch Tiểu Thuần rụt mắt. Chuyện thế lực thần bí, lý do vì sao lại quan tâm tới bất tử bất diệt chi vật trên người Huyết Tổ, giờ theo lão giả giải thích, đã dần khớp với những suy đoán của Bạch Tiểu Thuần.
"Bất Tử Bất Diệt chi vật cũng không phải là chúng ta nhất định phải lấy cho bằng được, ngươi muốn giữ thì cứ giữ, lão phu cũng thay đổi thái độ giao tiếp với ngươi, nói cho ngươi biết những điều này, bởi vì... Ngươi là người được truyền thừa Huyết Tổ, ngươi đã trở thành nhị đại Huyết Tổ!
Cuối cùng, ngươi với Man Hoang chúng ta, là có nhân quả!" Hư ảnh lão giả đã hơi an tâm, Bạch Tiểu Thuần không bỏ đi, đã cho lão có cơ hội nói chuyện, như vậy mọi chuyện cũng dễ nói hơn.
Điều lão lo nhất là Bạch Tiểu Thuần không chịu nói chuyện với lão, giống như những lần trước đó.
"Nên lão phu ba phen mấy bận muốn thông qua mặt nạ để nói chuyện với ngươi, nhưng sự cảnh giác của ngươi quá mạnh mẽ, bí quá mới phải mạo hiểm và trả giá đắt như thế này, buộc Dao nhi phải thầm tạo ra chuyện, mời ngươi tới đây!"
"Lão phu đại diện cho một phần của Man Hoang hi vọng muốn duy trì được sự liên hệ lâu dài với ngươi, sự liên hệ này đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại, Ám Tử của chúng ta trải rộng khắp tứ đại mạch của hầu như tất cả các tông môn, có thể cung cấp cho ngươi rất nhiều diệu dụng, cho ngươi vô số thông tin, dữ liệu liên quan tới thế giới này mà ngươi muốn biết!"
"Có điều, ngươi cũng cần phải trả lại một cái giá tương xứng..." Hư ảnh lão giả thở một hơi dài nhẹ nhõm, ôm quyền chào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần im lặng. Hắn đã định rời đi, nhưng lời lẽ của đối phương không hề có chút sơ hở nào, còn giải tỏa giúp hắn rất nhiều nghi hoặc, nhất là đã nói lộ ra luôn thân phận của Trần Mạn Dao, tất cả những điều này đã chứng tỏ đối phương thật sự có thành ý.
Cái chính là, theo lời lão giả này, sau này mình muốn biết cái gì, họ cũng sẽ cho hắn đáp án.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần lòng khẽ động, tu sĩ tuần tra đã xem xét khắp chung quanh nhưng không tìm được gì, nên quay lại khó hiểu nhìn hắn.
"Các ngươi đi đi, ta chỉ là bị ảo giác một chút, đã làm phiền mọi người." Bạch Tiểu Thuần khẽ nói, ôm quyền với mọi người.
Trưởng lão Kim Đan Hậu Kỳ nhìn hắn, không hỏi gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, dẫn mọi người rời đi.
Nơi đây lại khôi phục yên tĩnh...
"Bất cứ chuyện gì, ngươi đều có thể cho ta biết đáp án?" Bạch Tiểu Thuần lên tiếng.