Dịch giả: Tiểu Băng
Trăng sáng treo cao, ánh trăng rơi khắp mặt đất, cả mặt đất phủ một tầng sáng trăng, lành lạnh dịu dàng.
Dưới ánh trăng, trước linh trạch, Huyết Mai mảnh mai đứng đó, chiếc áo rộng thùng thình, nhưng vẫn nhìn ra được những đường cong ẩn hiện bên dưới.
Giọng nói yếu ớt khàn khàn, rơi vào tai Bạch Tiểu Thuần, khiến hắn ngưa ngứa...
Lần này Huyết Mai ra gặp hắn, không im thin thít mặc kệ cho hắn la gào như lần trước.
"Lần trước ở động phủ của ngươi, ngươi không ra gặp ta, lần này ngươi muốn chạy cũng không thoát."
Cách nói cứ như vô cùng quen thuộc với mình này làm Huyết Mai nhìn hắn một hồi lâu, ánh mắt kì dị, một lúc lâu sau mới lại nói, giọng rất yếu ớt.
"Đa tạ ân cứu mạng của Huyết Tử, lúc trước ngoài động phủ, vì Huyết Mai bị thương, lại mất đi tư cách Huyết Tử, trong lòng mờ mịt, không muốn gặp ai, xin hãy tha lỗi." Huyết Mai nói xong, cúi đầu xin lỗi Bạch Tiểu Thuần, lộ ra một vết sẹo trên cánh tay, và đường cong cong ở eo, khiến Bạch Tiểu Thuần không dứt mắt ra được.
"Tiểu Đỗ Đỗ, nàng đâu cần khách khí với ta như vậy, mau lấy mặt nạ xuống, đã lâu lắm rồi ta không thấy mặt nàng." Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, vui vẻ đi tới.
Huyết Mai sững người, không nghĩ Bạch Tiểu Thuần lại ăn nói như thế, càng không nghĩ hắn xấn tới, theo bản năng lùi lại mấy bước.
"Xin Huyết Tử tự trọng, dù ngươi có ân cứu mạng với ta, nhưng không thể nhục nhã ta, ta là Huyết Mai, không phải Tiểu Đỗ Đỗ gì đó của ngươi." Huyết Mai lùi lại, bước chân lảo đảo, đôi mắt ánh lên giận dữ.
"Đừng có ồn ào!" Bạch Tiểu Thuần mất hứng, bước càng thêm nhanh, chỉ một bước, đã xuyên qua khoảng cách, hiện ngay trước mặt Huyết Mai.
Nếu là lúc khác, với tu vi của Huyết Mai, hẳn đã cản được, nhưng bây giờ nàng trọng thương chưa lành, đâu còn là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, nên vèo một cái, Bạch Tiểu Thuần đã thò tay ra, tháo mặt nạ của nàng xuống!
Gương mặt trắng bệch, xinh đẹp điềm đạm, dù đang giận dữ nhưng dáng vẻ quá yếu đuối, khiến nhìn giống như xấu hổ hơn.
Nhan sắc tuy không kinh tâm động phách, nhưng cũng tuyệt đối là tuyệt sắc, không kém gì Tống Quân Uyển!
Nhưng mà... Gương mặt này, không phải là Đỗ Lăng Phỉ!
"Dạ Táng, ngươi thật quá đáng!!" Huyết Mai lùi nhanh, mặt càng trắng bệch, cả người run run, mắt lóe hàn mang.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, cả người bừng lên sát khí, mắt đỏ lên.
"Ngươi không phải là Tiểu Đỗ Đỗ, ngươi là ai??!" Bạch Tiểu Thuần rực sát cơ, hít thở dồn dập.
Huyết Mai càng thêm khó hiểu, Bạch Tiểu Thuần này thực là kì quái, nàng đã bằng lòng gặp đối phương, cũng là bởi vì người ta có ân cứu mạng, nhưng người này rõ ràng lại kéo mặt nạ của nàng xuống, giờ lại còn nói năng điên khùng, khiến nàng cũng bốc lên sát khí.
"Dạ Táng, ngươi điên rồi phải không, ta lập lại lần nữa, ta không phải là Tiểu Đỗ Đỗ gì hết, ta là Huyết Mai!"
"Ngươi không phải là Huyết Mai!!" Bạch Tiểu Thuần rối loạn, nhìn Huyết Mai chằm chằm, hắn nhớ rất rõ gương mặt sau mặt nạ của Huyết Mai lúc ở trong cơ thể Huyết Tổ, đó là một gương mặt khác!
"Tại sao ta lại không phải là Huyết Mai, ngươi có ý gì?" Huyết Mai lại lùi thêm mấy bước, Bạch Tiểu Thuần hiện giờ làm nàng cảm thấy rất nguy hiểm.
"Ngươi rút cuộc là ai, tại sao lại mặc đồ của Huyết Mai, Huyết Mai ở đâu?" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, thấy Huyết Mai lùi lại, hắn sốt ruột, chuyện hôm nay, nếu hắn không làm ra cho rõ, hắn không thể nào chịu được. Hắn vọt tới, chộp lấy cánh tay của Huyết Mai.
Một tiếng ho đột ngột vang lên từ đằng sau cửa, chỉ một tiếng ho, nhưng làm tai Bạch Tiểu Thuần rung lên ông ông.
Hắn lảo đảo, tay định chộp cánh tay Huyết Mai bị trượt đi, Huyết Mai né sang bên, tay bấm pháp quyết, một bông hoa mai hư ảo xuất hiện, nàng đã vô cùng giận dữ.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch, sau lưng Huyết Mai xuất hiện một người.
Trung niên nam tử này, ánh mắt sắc bén, cả người như thanh kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ, uy áp của ông ta khiến Bạch Tiểu Thuần không thể bước thêm chút nào.
"Vô Cực Tử lão tổ!" Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, bình thường lúc khác, gặp lão tổ Nguyên Anh hắn sẽ sợ, nhưng bây giờ thì không.
Vô Cực Tử nghiêm nghị, từng bước một đi tới, vỗ vai Huyết Mai, Huyết Mai vẻ không muốn, nhưng cũng không dám bộc sát khí trước mặt cha nữa.
"Cha." Huyết Mai hít sâu, đè khí huyết xuống, đóa hoa mai đỏ tươi tiêu tán.
"Vô Cực Tử lão tổ, con gái của ngươi này không phải là Huyết Mai!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vô Cực Tử, dù đối phương không ngừng tỏa ra uy áp như sóng dữ, nhưng hắn không hề lùi bước.
Vô Cực Tử lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nói gì, nhưng uy áp ông ta tỏa ra càng thêm mãnh liệt, Bạch Tiểu Thuần run run, bùng ra huyết khí, huyết khí này vốn thuộc về Huyết Tổ, nay dung hợp với hắn, giúp hắn chống lại Vô Cực Tử đang giận dữ!
Huyết Mai nhìn mà hết hồn, nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn sang phụ thân, thấy mắt Vô Cực Tử lộ ra kỳ mang, nàng rất hiểu phụ thân của mình, biết lúc mắt phụ thân lộ ra quang mang như vậy, nghĩ là ông ta đánh giá rất cao người ông ta đang nhìn.
"Lão phu chỉ có một đứa con gái, chính là nó!" Vô Cực Tử hất tay áo, khí thế biến mất, nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần giật thót, hắn không cam lòng, cố vớt vát.
"Ta đã nhìn thấy mặt của Huyết Mai, không phải là cô ấy!"
"Ngươi nhìn kỹ mặt của ta với mặt của nó đi." Vô Cực Tử bình tĩnh đáp trả, giọng uy nghiêm.
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn mặt Huyết Mai, rồi nhìn Vô Cực Tử, càng nhìn, hắn càng rối loạn, ánh mắt mờ mịt.
Dung mạo Vô Cực Tử và Huyết Mai giông giống nhau, người thường nhìn không thấy rõ, nhưng là tu sĩ, ánh mắt nhạy cảm, liếc mắt mà nhìn ra ngay hai người này là cha con!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới tướng mạo của Đỗ Lăng Phỉ, nhận ra không hề giống Vô Cực Tử chút nào!
"Hôm đó ta không để ý, vậy người ta thấy... Là ai?" Bạch Tiểu Thuần lảo đảo lùi lại, đầu óc hỗn loạn...
Nếu Huyết Mai là người trước mặt, vậy người hôm đó thấy trong trái tim… sao lại là Đỗ Lăng Phỉ, vậy Đỗ Lăng Phỉ... Rút cuộc là ai?!
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nghĩ lại từng chút một quá trình trong Huyết Tử thí luyện, càng nghĩ, hắn càng chấn động, hai mắt trợn to, hắn nhớ tới ngay lúc truyền tống, trên mu bàn tay Huyết Mai có một vết thương, dưới mặt nạ có máu tươi, hình như bị thương!
Nhưng khi xuất hiện sau thông đạo, thì mu bàn tay không còn vết thương nào, máu tươi trên mặt nạ cũng không còn, tất cả thương thế đều đã biến mất!
Lúc đó Bạch Tiểu Thuần tưởng đối phương có cách chữa thương đặc biệt, nên không chú ý, bây giờ nhớ lại... rõ là... không đúng!!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng lên nhìn mu bàn tay Huyết Mai, cả người run run, vì hắn nhìn thấy ở đó rành rành có một vết sẹo!
Vết sẹo ấy, làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh hãi!
Vô Cực Tử nghiêm túc lên tiếng:
"Xem ra, ngươi đã nhìn thấy người thần bí kia..."