Dịch giả: Tiểu Băng
Âm nguyệt như tấm lụa nhiều màu bay thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới gần.
Lâm Mộ điều khiển Khôi Lỗi màu tím, tay phải Dương Nhật, tay trái Âm Nguyệt, người lơ lửng giữa không trung, như một vị thần, khí thế ngập trời, tuy Dương Nhật trong tay phải đã bị thảo mộc giai binh của Bạch Tiểu Thuần quấn lấy, gần như phong ấn, nhưng còn một mình Âm Nguyệt ở tay trái cũng đủ tạo nên uy áp làm người ta khiếp hãi.
"Bạch Tiểu Thuần, chết đi cho ta!!" Lâm Mộ gầm lên.
"Là ngươi chết!" Bạch Tiểu Thuần cũng rống vang, tay phải bấm pháp quyết, Bất Tử Trường Sinh công bộc phát đến cực hạn, huyết khí trong người không ngừng tràn ra, trong nháy mắt, huyết khí đã ngưng tụ thành một thanh huyết sắc đại kiếm, hắn túm lấy, chém thẳng vào Âm Nguyệt.
Hắn lôi tử khí thông thiên bí quyết, từ trong linh hải rút ra một giọt nước Thông Thiên Hà, dung hợp với huyết khí, tạo thành một quả cầu huyết sắc, cùng bay ra theo huyết kiếm.
Huyết cầu vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ xung quanh đều cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.
"Cái đó là..."
"Hơi thở này... nước Thông Thiên Hà?!"
Huyết sắc đại kiếm của Bạch Tiểu Thuần chém vào Lâm Mộ Âm Nguyệt.
Huyết cầu cũng bay thẳng tới chỗ Lâm Mộ, trong khoảng thời gian ngắn, chỗ hai người giao chiến, thiên địa biến sắc, phong vân đảo lộn.
Huyết quang rực lên sáng chói, tu sĩ dù ở xa cũng còn nhìn thấy, các Thái Thượng Trưởng Lão và truyền thừa cũng phải nhìn sang, mắt rụt lại!
Bọn họ dù là Kết Đan, nhưng hồi còn là Trúc Cơ, không ai ghê gớm như Bạch Tiểu Thuần và Lâm Mộ bây giờ, đánh ra uy lực kinh người, dù dựa vào trận pháp và Khôi Lỗi chi thân cũng có thể làm được điều này, nhưng như thế đã đủ thấy, hai người này đều là đỉnh cao của Trúc Cơ cảnh.
Một làn sóng trùng kích cực mạnh lấy hai người làm dữ dội tràn ra khắp xung quanh, Bạch Tiểu Thuần Thiên Yêu Thân vặn vẹo, lùi lại mấy bước, con khôi lỗi tím rít lên ken két, xuất hiện mấy vết rạn, cũng liên tục lùi lại.
Hai người hít thở dồn dập, cười ha hả.
"Ngươi quả nhiên mạnh hơn Cửu Đảo nhiều, đáng tiếc... Bạch Tiểu Thuần, ngươi vẫn phải chết tại đây!" Lâm Mộ điều khiển Khôi Lỗi màu tím nhảy vọt lên, ở giữa không trung, hai tay hắn nâng lên, như nâng đỡ trời xanh.
Tay phải từ từ chồng lên tay trái, vang vang hô lên bốn chữ!
"Nhật nguyệt, đồng huy!"
Hình ảnh nhật nguyệt cùng xuất hiện, chồng lên nhau, như nước với lửa giao hòa, sáng lên rực rỡ, mang theo một sức mạnh tàn phá, xé rách tất cả tỏa ra khắp chung quanh!
Trong nháy mắt, phạm vi trong vòng trăm trượng đều bị ánh sáng kia bao phủ, ánh sáng này vừa cực nóng vừa cực lạnh, dung hợp vào nhau, tạo thành một sức mạnh rất kì dị, như muốn hòa tan tất cả!
Trừ Bạch Tiểu Thuần, tất cả các tu sĩ bị ánh sáng chiếu vào đều tan thành hư không.
Bạch Tiểu Thuần ngừng thở, Thiên Yêu Thân có dấu hiệu bất ổn, nếu cứ thế này, chỉ sau mấy hơi thở nữa, trận pháp Cự Nhân Thiên Yêu Thân của hắn cũng sẽ tan thành tro bụi.
Bạch Tiểu Thuần điên tiết, vỗ mạnh túi trữ vật, trong tay xuất hiện hơn một trăm cái... Quang cầu!
Những quang cầu này đều được tạo ra từ lực từ tính, bên trong đều là khói độc!
Hắn ném hết hơn một trăm cái quang cầu đó vào con khôi lỗi tím.
Tốc độ quang cầu bay quá nhanh, hào quang của nhật nguyệt đồng huy không hòa tan kịp tất cả số quang cầu trong khoảng thời gian quá ngắn đó, thế nên… tất cả quang cầu đều đập trúng vào con khôi lỗi tím.
Chúng tan vỡ, sương mù ào ạt tuôn ra, chui vào trong con khôi lỗi tím!
Nói thì dài, xảy ra thì nhanh, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, Thiên Yêu Thân đã bị suy yếu, lộ ra trận pháp Cự Nhân đã bị hòa tan phân nửa.
Cự Nhân sắp biến mất, hắn dùng sức mạnh trận pháp hóa thân cuối cùng, gầm lên.
"Phân trận!"
Trận pháp hóa thân nổ vang, vỡ ra, dư lực còn sót lại của trận pháp đẩy tất cả tu sĩ Linh Khê tông bên trong bay ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên, toàn thân bộc phát Bất Tử Trường Sinh công, làn da vàng rực, lấy thiên yêu thân làm vòng bảo vệ, dùng hết tốc lực chạy ra khỏi khu vực của hào quang!
Con khôi lỗi tím run bần bật, bên trong kẻ thì kêu lên thảm thiết, kẻ thì cười rộ điên cuồng, sau đó oanh một tiếng, con khôi lỗi phân liệt thành nhiều mảnh, những tu sĩ Huyền Khê Tông như bị điên nháo nhào chạy ra, Lâm Mộ mặt trắng bệch, cũng vừa bay ra vừa gào.
"Bạch Tiểu Thuần!!" Giữa không trung, Lâm Mộ tóc tai bù xù, hắn vốn tưởng mình đã đủ sức giết Bạch Tiểu Thuần với chiêu kia, dù không giết được, cũng phá được trận pháp hóa thân, rồi dùng sức mạnh của khôi lỗi tím dễ dàng giết chết Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng không ngờ, mình không sợ bị cắn trả, thi triển nhật nguyệt đồng huy, tiêu diệt được trận pháp chi thân của đối phương, nhưng khôi lỗi tím của mình cũng bị đám khói độc chết tiệt tiêu diệt!
Bây giờ hai người đã như nhau, không còn hóa thân hay khôi lỗi, hai người nhìn nhau, điên cuồng giận dữ.
Lâm Mộ run lên, hắn biết sức mạnh nhục thân của Bạch Tiểu Thuần rất mạnh, cũng biết ưu thế của mình là ở thuật pháp chứ không phải nhục thân, nên định lùi lại, thì Bạch Tiểu Thuần đã lao tới, Hám Sơn Chàng thi triển, một quyền oanh ra!
"Thuật pháp dùng hết rồi, bây giờ dùng sức mạnh cá nhân đấu với nhau đi, xem ai mạnh hơn ai!"
Lâm Mộ muốn né tránh, nhưng nhận ra tốc độ của mình lại chậm hơn Bạch Tiểu Thuần, cơ thể hắn đâu có tu luyện Bất Tử Trường Sinh công, không thể hoang dã như hung thú như Bạch Tiểu Thuần được, thế nên kinh hãi, cắn lưỡi phun ra một búng máu.
Máu tươi của hắn hóa thành một tấm khiên, cản nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần.
Hai bên chạm vào nhau, huyết thuẫn dù không vỡ, nhưng bị đẩy lại, đập mạnh vào ngực Lâm Mộ, Lâm Mộ phun máu, lùi nhanh.
"Muốn chạy?" Bạch Tiểu Thuần nhoáng lên đuổi theo, giơ chân đạp xuống, đạp trúng vai Lâm Mộ, Lâm Mộ nghiến răng, tiếp tục lùi.
Hắn rất uất ức nhưng không biết làm sao, nếu bàn về tu vi, đương nhiên hắn không sợ Bạch Tiểu Thuần, thuật pháp lại càng không thua, chỉ có mỗi… cái thứ sức mạnh cơ bắp này, là hắn không thể nào so với Bạch Tiểu Thuần được.
"Chết tiệt, tu sĩ chúng ta, tu chính là thần thông, cầu chính là Đại Đạo, mục đích chính là Trường Sinh, ngươi ngươi ngươi... sao ngươi lại đi tu thân thể!!"
"Chỉ có bất tử, mới có thể Trường Sinh, đương nhiên ta phải tu một thân thể bất tử trước chứ!" Bạch Tiểu Thuần cãi lại, lời lẽ khiến Lâm Mộ không phản bác được, hắn lại phun máu, bị một quyền của Bạch Tiểu Thuần hất văng ra rõ xa.
Bạch Tiểu Thuần tiếp tục đuổi theo, Lâm Mộ vô cùng không cam lòng, càng có điên cuồng, vung cả hai tay, trong tay áo bay ra một cái lò đan, bay thẳng tới Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, không hề giảm tốc, tông thẳng vào lò đan, oanh một tiếng, lò đan dù là trọng bảo cũng không cản được Bạch Tiểu Thuần, còn bị hắn hất bay.