Ủy khuất trong lòng Tử Lâm Hầu đã sắp bạo phát. Lúc này tâm tình hắn khó tránh khỏi có chút kích động.
- Câm miệng!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt.
- Ngươi không nói cái này còn tốt. Vừa nói tới chuyện này, ta càng cảm thấy hiếu kỳ. Vì sao Quỷ Mẫu Thiên Tôn lại có thể không có giết ngươi? Nàng vì sao không giết ngươi? Nàng vì sao lại thả ngươi rời khỏi đó? Ngươi nói ngươi không thông đồng với địch phản quốc. Có thể. Chứng cớ đâu?
Tử Lâm Hầu sắp phát điên rồi. Lúc này thân thể hắn run rẩy, trán nổi gân xanh. Hắn cảm nhận được trong mắt Bạch Tiểu Thuần có sát cơ. Hắn cảm nhận được các Bán Thần khác ở bốn phía xung quanh xa lánh. Hắn lo lắng đang muốn mở miệng. Nhưng vào lúc này, Linh Cửu Thiên Tôn, trực tiếp khẽ quát một tiếng.
- Đủ rồi!
Linh Cửu Thiên Tôn cau mày, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Lão phu là người bảo đảm cho Tử Lâm Hầu. Chuyện này... Thông Thiên Vương có thể thoả mãn!
Linh Cửu Thiên Tôn nheo cặp mắt lại, lạnh lùng nói. Lời hắn vừa nói ra, Tử Lâm Hầu nhất thời kích động. Vào giờ phút này, trong lòng hắn đều có một cảm giác nguyện ý cả cuộc đời này làm tùy tùng đi theo Linh Cửu Thiên Tôn đến cùng!
- Không hài lòng!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Mặc dù phản ứng của Linh Cửu Thiên Tôn không ở trong dự liệu của hắn. Nhưng nếu bàn về tùy cơ ứng biến, từng trải của Bạch Tiểu Thuần trong mấy năm nay, khiến cho hắn trong nháy mắt lại một lần nữa tổ chức ngôn ngữ.
- Bản tôn không hài lòng, không phải vì cách nói của Linh Cửu Thiên Tôn, mà là vì thái độ của Linh Cửu Thiên Tôn đối với loại chuyện như vậy!
- Bản tôn không hài lòng. Từ lúc nào Thánh Hoàng Triều ta lại có thể biến thành phương thức tất cả không nói chứng cứ, chỉ cần một câu đảm bảo, có thể hóa giải vấn đề!
- Bản tôn không hài lòng, là tín nhiệm của Linh Cửu Thiên Tôn ngươi, lẽ nào vượt lên trên an nguy của trăm triệu con dân Thánh Hoàng Triều sao?
Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên đứng dậy, âm thanh mang theo sự thương tiếc. Mỗi một câu nói giống như thiên lôi, nổ lớn trong toàn bộ đại điện.
Những lời này nói có chính nghĩa đầy nghiêm khắc, lại lẽ thẳng khí hùng. Những Bán Thần trong đại điện đó, mỗi một giống như lần đầu nhận thức Bạch Tiểu Thuần, bị chấn động có chút há hốc mồm.
Mặt Linh Cửu Thiên Tôn trầm như nước, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn đang muốn mở miệng, nhưng Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể cho hắn cơ hội nói chuyện. Lúc này Bạch Tiểu Thuần vung tay áo một cái, lại nói tiếp.
- Huống hồ chuyện này đã phát sinh. Cho dù Linh Cửu Thiên Tôn ngươi xác định Tử Lâm Hầu không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng huyệt trống không có gió. Quỷ Mẫu Thiên Tôn có thể nói như thế, chuyện này có thể dâng lên phóng ba như vậy, phương diện này nhất định có vấn đề lớn!
- Linh Cửu Thiên Tôn muốn đảm bảo, được thôi. Ngày hôm nay bản vương lại không soát hồn đối với Tử Lâm Hầu nữa. Nhưng trước khi tất cả những điều này còn chưa được điều tra rõ ràng, vì đề phòng nếu chẳng may xảy ra, vì sự tín nhiệm do Thánh Hoàng dành cho, vì an nguy trăm triệu con dân Thánh Hoàng Triều ta, Tử Lâm Hầu này không thể lại dùng nữa. Tạm thời giam giữ bên trong đại lao. Chờ sau khi điều tra tra ra tất cả manh mối, lại đi định đoạt!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, lộ ra sự âm u lạnh lẽo. Ở trong âm thanh vang vọng, lúc này mọi người trong đại điện tự nhiên cũng nhìn hiểu rõ ràng nhân quả sự tình trong đó.
- Đây là vì Tử Lâm Hầu cướp chức vụ đại tôn Thần La Châu của Cự Quỷ... Cho nên Bạch Tiểu Thuần này tới phản kích!
Trong đại điện, lúc này mười người Bán Thần đều vội vàng cúi đầu, sợ mình bị cuốn vào bên trong trận tranh quyền lực Thiên Tôn này. Tuy bọn họ là người của Linh Cửu Thiên Tôn, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn đắc tội Bạch Tiểu Thuần.
Nếu như Bạch Tiểu Thuần là bộ dạng lúc trước, giấu mình vô cùng thì cũng thôi. Bọn họ vẫn có sức lực đi đắc tội một chút. Nhưng hôm nay có thể thấy, Bạch Tiểu Thuần này căn bản là một con sói đội lốt cừu. Thủ đoạn mặc dù đơn giản thô bạo, nhưng lại trực tiếp hữu hiệu. Quan trọng nhất, người này có thể thuyết động Quỷ Mẫu Thiên Tôn đi phối hợp như vậy.
Cho dù phản kích này quá mức trắng ra, không có bất luận kỹ năng gì, lại giống như là cầm cứt chó trong tay, không có bất kỳ sự che dấu nào, trực tiếp liền ném vào trong mặt của người khác.
Nhưng càng là loại cách làm đơn giản thô bạo này, lại càng khiến cho mọi người hãi hùng khiếp vía, không dám trêu chọc.
Tử Lâm Hầu mắt thấy tình cảnh như vậy, trong mắt nhất thời xuất hiện càng nhiều tơ máu, lại càng thêm khủng hoảng.
Hắn biết, nếu dựa theo cách nói của Bạch Tiểu Thuần, mình bị giam giữ ở bên trong đại lao. Như vậy sợ rằng trong một khoảng thời gian ngắn, mình căn bản cũng không có khả năng được rửa hết oan khuất. Mà một khi qua thời gian lâu dài, bên ngoài xuất hiện bất kỳ biến hóa nào, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Thậm chí... Trực giác của hắn nói cho hắn biết, một khi điều này trở thành sự thật, mình có tám phần mười khả năng, là vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy lại mặt trời nữa.
- Thiên Tôn, ta là oan uổng, ta thật sự bị oan uổng!
Tử Lâm Hầu hoảng sợ. Nếu như Bạch Tiểu Thuần sử dụng thủ đoạn tinh diệu, hắn có thể sẽ còn không khủng hoảng như vậy. Nhưng thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần này lại thật sự trắng trợn ném phân chó ở trên mặt mình, che giấu cũng không thèm che giấu. Điều này khiến cho hắn thật sự cảm thấy, Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này Tử Lâm Hầu đã sợ hãi đến cực hạn. Hắn vội vàng nhìn về phía Linh Cửu Thiên Tôn. Trên thực tế trước đây, thời điểm Linh Cửu Thiên Tôn lệnh cho hắn đi Thần La Châu, hắn đã có lo lắng. Hắn cố tình xin đổi tới một địa phương khác. Nhưng tất cả những điều này đều là do Linh Cửu Thiên Tôn cố ý an bài. Hắn cũng chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Linh Cửu Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, không nói gì. Bạch Tiểu Thuần cũng không lên tiếng nữa. Ánh hắn của hắn cùng Linh Cửu Thiên Tôn nhìn nhau.
Hai người trầm mặc, khiến cho toàn bộ đại điện càng tăng thêm áp lực. Hình như có hai trận gió lốc đang cuồn cuộn nổi lên ở trên người của hai người, vô hình va chạm vào nhau.
Khó chịu chính là mười người Bán Thần đang ở chính giữa này. Khó tiếp nhận nhất, lại là Tử Lâm Hầu. Lần này hắn thật sự muốn khóc.
Mà trong mọi người ở tại đây, người duy nhất thoái mải, chính là Cự Quỷ Vương. Hắn một đường nhìn Bạch Tiểu Thuần biểu diễn. Cho đến lúc này, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.