Sau khi suy nghĩ một hồi, vì giảm bớt nghi ngờ, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể thở dài, bỏ đi ý nghĩ khoe khoang của chính hắn. Vù một tiếng. Truyền tống hiện ra. Sau đó thân ảnh của hắn dần dần bị ánh sáng truyền tống bao phủ, rất nhanh biến mất.
Thời điểm hắn xuất hiện, hắn đã ở trên quảng trường của quạt tàn. Gần như ngay khi hắn vừa đi ra, lập tức liền có một đạo kiếm khí đầy tức giận, lao thẳng đến chỗ hắn.
Cũng may Bạch Tiểu Thuần sớm có sự chuẩn bị, lúc này trừng mắt, không thối lui chút nào. Tay phải hắn trực tiếp nắm tay, ở trong chớp mắt khi kiếm khí kia lao tới, lại trực tiếp một quyền đánh ra.
Thiên địa nổ lớn. Dưới tiếng nổ kinh thiên, thân thể Bạch Tiểu Thuần liên tục lui lại phía sau hơn trăm trượng. Kiếm khí kia đồng thời cũng tan ra. Về phần Cổ Thiên Quân tập kích Bạch Tiểu Thuần, trước đó hắn vốn đã bị thương nghiêm trọng, càng mệt mỏi đến cực hạn. Cho dù có đan dược khôi phục, cũng vẫn không lành được. Lúc này mặc dù nén giận ra tay, nhưng bản thân hắn ở dưới một quyền của Bạch Tiểu Thuần phản chấn, lui về phía sau mười mấy trượng. Lúc ngẩng đầu, hắn hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi gài bẫy ta!
Tư Mã Vân Hoa cũng xuất hiện ở bên cạnh Cổ Thiên Quân, trong mắt mang theo hàn quang, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn hai người một chút. Nếu như bọn họ không bị thương, Bạch Tiểu Thuần còn phải e ngại một ít. Nhưng lúc này thương thế của hai người đều rất nặng. Bạch Tiểu Thuần tất nhiên không sợ hãi.
- Trước hết hãy làm rõ ràng đi. Là ai gài bẫy ai!
- Chỉ có điều nếu hai người ngươi vẫn càn quấy, như vậy thì đến đây đi. Bạch mỗ nhịn các ngươi cũng rất lâu rồi. Mọi người làm chứng cho ta, không có khả năng ta chủ động gây sự. Là hai người bọn họ liên thủ với nhau, muốn tới khi dễ ta. Sau khi trở lại Thánh Hoàng Triều, cho dù là Thánh Hoàng bệ hạ, cũng sẽ làm chủ cho ta!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, cứng rắn mở miệng.
Hắn dùng ngôn từ sắc bén. Lời nói vừa ra, lại trực tiếp khiến cho Cổ Thiên Quân uất nghẹn đứng ở nơi đó. Thời điểm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, sát cơ trong mắt hắn đang không ngừng bạo phát. Chỉ có điều so với hắn, Tư Mã Vân Hoa càng lý trí hơn. Hắn liếc mắt nhìn thật sâu về phía Bạch Tiểu Thuần, sau đó bỗng nhiên cười nói.
- Là ta đã xem thường Bạch đạo hữu.
Nói xong, hắn hướng về phía Bạch Tiểu Thuần liền ôm quyền, không nói hai lời, xoay người đi về phía xa, khoanh chân tiếp tục ngồi tĩnh tọa tĩnh dưỡng.
Một mình Cổ Thiên Quân đứng ở nơi đó. Một lát sau, hắn hừ lạnh một tiếng, cứng rắn đè ép sát cơ trong lòng xuống, xoay người đi ra xa. Cùng lúc hắn biết trạng thái của mình trong thời khắc này không thích hợp để động thủ. Về phương diện khác, hắn lại có một cảm giác nói không ra lời. Ở chỗ này cùng Bạch Tiểu Thuần động thủ, cho dù tu vi của mình cao hơn Bạch Tiểu Thuần rất nhiều, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Mắt thấy Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa rốt cuộc đều phất tay áo rời đi, mọi người ở bốn phía xung quanh vốn xem náo nhiệt, mỗi người đều âm thầm hít vào một hơi. Bọn họ không ngốc, sớm liền nhìn ra manh mối.
Nhất là đám người Hải Thần Đại Tôn, mơ hồ hiểu rõ một vài tình hình. Lúc này cảnh tượng trước mặt như vậy, Tư Mã Vân Hoa cùng Cổ Thiên Quân buông tha. Còn nữa, một quyền của Bạch Tiểu Thuần vừa rồi, đối với Bạch Tiểu Thuần, tâm thần bọn họ đều chấn động không thôi.
- Rất rõ ràng, ba người bọn họ là có mẫu thuẫn với nhau... Nhưng kết quả sau cùng, đúng là Bạch Tiểu Thuần này chiếm ưu thế!
- Người này thoạt nhìn bộ dạng giống như hoàn toàn vô hại, nhưng trên thực tế từ khi bắt đầu bước vào quạt tàn này, Bạch Tiểu Thuần này hình như lại chưa từng chịu thiệt!
- Hơn nữa người này không cần tốn nhiều sức, lại có thể đi đến cửa ải thứ mười tám!
Mỗi một người vào hít sâu. Thời điểm đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong lòng bọn họ đều có ý kiêng kỵ. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy mọi người như vậy, trong lòng càng đắc ý hơn.
- Ai, không có cách nào. Đi tới chỗ nào, đều sẽ thu hút ánh mắt của mọi người. Điều này cũng không phải là chủ ý của ta.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, tìm một nơi ngồi xuống khoanh chân. Trong lòng vô cùng vui vẻ, chỉ hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút nữa. Hiện tại còn cách thời hạn kết thúc, chỉ còn lại có hơn nửa tháng.
Hình như Bạch Tiểu Thuần cầu khẩn linh nghiệm. Thời gian trôi qua, nửa tháng thoáng một cái đã qua. Còn cách thời hạn kết thúc, chỉ còn lại có hai ngày. Trong nửa tháng này, không ai tiếp tục xông qua ải. Tất cả lần lượt thất bại, đã khiến cho gần như tất cả mọi người đều bỏ cuộc. Chỉ có ba tới năm người như vậy, mặc dù còn không có buông tha, nhưng đã sớm không còn nhiệt tình ban đầu. Còn lại chỉ có một sự không cam lòng thôi thúc.
Sau khi hai người Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa nghỉ ngơi khôi phục, từng người cũng lại nỗ lực xông cửa ải thứ mười tám. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thất bại. Sau khi bọn họ thở dài, cũng không có tiếp tục xông qua ải nữa.
Dần dần, mọi người ở trên quảng trường này đàm luận tối đa, chính là ba người Quảng Mục Thiên Tôn. Ba người bọn họ mất tích, lúc này không có ai cảm thấy là đang bị vây khốn. Ở trong các loại suy đoán, cách nói cho rằng ba người Quảng Mục thu được tạo hóa khác lại chiếm hơn nửa. Thậm chí ngay cả Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa cũng phán đoán như thế.
Chỉ có Bạch Tiểu Thuần sau khi nghe được mấy người bọn họ bàn luận, lại ho khan vài tiếng.
Cuối cùng, hai ngày cuối cùng này gió êm sóng lặng trôi qua. Ở giờ phút thí luyện truyền thừa lần này kết thúc, thần thức mọi người bị cắt đứt, đều được giải phong!
Trong lòng tất cả mọi người đều có một cảm giác hoang đường.
Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa cũng như vậy. Cả đời này, bọn họ đã từng vượt qua rất nhiều địa điểm thí luyện. Nhưng từ trước tới nay chưa từng có bất kỳ một chỗ nào giống như trên quạt tàn này, khiến cho bọn họ cảm thấy không có cách nào tiếp nhận nổi.
Bọn họ có thể chấp nhận thất bại. Nhưng thí luyện quạt tàn này, hình như có linh trí, đó là một loại ác ý sâu sắc. Bất luận là ngươi cố gắng thế nào, đều sẽ lạnh lùng tàn khốc không để cho ngươi quá cửa ải.
Cho đến lúc kết thúc, không có ai cảm thấy tiếc nuối. Ngược lại còn có không ít người thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hai tháng này, đối với tất cả mọi người mà nói, đều là sự hành hạ.
- Có thể, chỉ có ba người Quảng Mục Thiên Tôn mới là người nhận được cơ duyên tạo hóa cuối cùng!
Ý nghĩ này dâng lên ở trong lòng rất nhiều người.