Mà vừa nghĩ tới kết quả như vậy, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy quá mức nguy hiểm. Hắn cũng không muốn quyền hạn mình trăm cay nghìn đắng thu được, có khả năng bị người khác vượt qua.
- Xem ra trước đó ta vẫn quá thiện lương. Lần này, lão tặc Quảng Mục ngươi lại còn dối trá nữa. Chuyện này không thể nhẫn nhịn được!
Bạch Tiểu Thuần nổi giận, hai mắt tràn ngập tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm vào ba vị Thiên Tôn Tà Hoàng Triều bên trong cửa ải thứ hai mươi.
- Muốn đấu dối trá với ta có đúng hay không? Xem ta ngược chết các ngươi như thế nào. Mụ nội nó, Bạch Tiểu Thuần ta đời này hận nhất là người khác dối trá!
Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái. Lúc này hắn không chú ý tới các tu sĩ khác đang xông qua ải nữa. Hiện tại tất cả tinh lực của hắn, đều đặt ở ba vị Thiên Tôn Tà Hoàng Triều trong chỗ cửa ải thứ hai mươi.
Nói thế nào, hắn cũng không thể để cho ba người này thành công. Lúc này theo liên hệ cùng quạt tàn trong u minh, thần thức của hắn lập tức lại hạ xuống trong cửa ải thứ hai mươi, truyền ra thần niệm, trực tiếp lại điều chỉnh độ khó của cửa ải thứ hai mươi này, đến trình độ lớn nhất!
Hoàn toàn không có chút giữ lại, hoàn toàn không có một chút do dự, trong nháy mắt, từng gợn sóng vặn vẹo người ngoài nhìn không thấy được, ở bên trong cửa ải thứ hai mươi nơi này, khuếch tán ra.
Mà giờ khắc này ba người Quảng Mục Thiên Tôn đang liên thủ với nhau, cùng mười con quái đầu trâu vô cùng cường tráng, chém giết đấu pháp. Tiếng sấm không ngừng vang vọng tám phương. Mặc dù sắc mặt ba người đều nghiêm trọng, nhưng trong mắt đều có tinh quang lập lòe.
- Ta có dự cảm, chỉ cần vượt qua cửa ải này, sau đó chúng ta sẽ cực kỳ thuận lợi. Cuối cùng rốt cuộc ai có thể thu được truyền thừa, vậy phải xem cơ duyên của từng người trong ba người chúng ta!
Quảng Mục Thiên Tôn hít một hơi thật sâu, trầm giọng mở miệng nói. Trong lòng hắn còn rất phấn chấn. Mặc dù hắn thật sự có thể tìm ra lỗ thủng trong cửa ải của quạt tàn này, nhất định có quan hệ với thân là chuẩn tử của hắn. Nhưng quan trọng nhất, vẫn là quạt tàn này không có hoàn chỉnh. Cho nên ở cửa ải này cũng bị ảnh hưởng.
Điều này mới cho hắn cơ hội, khiến cho hắn suy nghĩ ra biện pháp ba người cùng nhau xông qua ải. Ba người cũng đã có giao hẹn. Lúc này Nguyên Yêu Tử mỉm cười, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác hào hùng.
Cho dù luôn luôn lạnh lùng, hiện tại Phệ Linh Thượng Nhân cũng không giấu được sự kích động. Cho dù những con quái đầu trâu ở đây, mỗi một con cường tráng mang theo sự hung tàn. Nhưng ba người bọn họ vẫn có sự nắm chắc. Qua một đoạn thời gian nữa, bọn họ nhất định có thể đánh bại từng con quái đầu trâu này.
Dù sao ba người bọn họ phối hợp, mặc dù không tính là hoàn mỹ, nhưng bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, bình thường cũng liên thủ. Lúc này Quảng Mục Thiên Tôn chủ công, Phệ Linh Thượng Nhân chủ thần thông. Nguyên Yêu Tử lại là dựa vào lực trận pháp, bảo vệ ba người. Cho dù thoạt nhìn ba người liên tục tháo chạy, nhưng trong phòng thủ lại rõ ràng có phản kích, vẫn sắc bén.
Thậm chí nếu nhìn cẩn thận, có thể nhìn thấy được những con quái đầu trâu đã sắp mệt mỏi hết lực. Chỉ khi nào bọn chúng lui về phía sau, ba người Quảng Mục Thiên Tôn lại trong nháy mắt lao ra đánh một trận. Dưới vòng đi vòng lại, hình như quả thực không cần quá lâu, cửa ải này sẽ bị ba người bọn họ liên thủ đánh hạ.
Bạch Tiểu Thuần cười lạnh. Trước đó hắn còn khẩn trương. Nhưng hôm nay, cảm nhận được độ khó sau khi mình điều chỉnh, đối với cửa ải thứ hai mươi này, Bạch Tiểu Thuần đã không còn thấp thỏm như vậy nữa. Nhất là hắn mơ hồ nhận thấy được, theo một lần thành công đối đầu cùng khí linh này, hình như quyền hạn của mình, cũng càng thêm vững chắc.
Nhất là lúc này, thần thức của Bạch Tiểu Thuần hạ xuống ở bên trong cửa ải này, lại mơ hồ phát hiện, hình như quyền hạn của mình, có thể trì hoãn ánh sáng truyền tống xuất hiện...
- Chính là không biết có thể trì hoãn bao lâu...
Bạch Tiểu Thuần liếm môi một cái. Sau khi sờ sờ túi đựng đồ, trong mắt hắn lộ ra sự tàn nhẫn. Cũng chính là vào lúc này, trong tiếng nổ vang vọng, mười con quái đầu trâu ầm ầm sụp xuống, bị ba người Quảng Mục Thiên Tôn ở trước thời hạn của cửa ải này kết thúc, đã hoàn thành yêu cầu của cửa ải này.
- Kết thúc!
Trong lòng Quảng Mục Thiên Tôn thầm vui mừng. Trong lòng Nguyên Yêu Tử cùng với Phệ Linh Thượng Nhân cũng phấn chấn. Nhưng ngay khi ba người chờ đợi ánh sáng truyền tống hạ xuống, trong chớp mắt bỗng nhiên một áp lực chợt hạ xuống toàn bộ cửa ải thứ hai mươi.
- Khí tức này...
Người đầu tiên phát hiện ra điểm không thích hợp, chính là Quảng Mục Thiên Tôn từng có kinh nghiệm thê thảm. Gần như trong phút chốc, hắn lại biến sắc. Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, trong miệng còn hô to.
- Lại bắt đầu không bình thường!
Gần như trong lúc lời nói của Quảng Mục Thiên Tôn vang vọng, đồng thời Nguyên Yêu Tử cùng Phệ Linh Thượng Nhân cũng lần lượt cảm nhận được bên trong cửa ải thứ hai mươi này, có uy áp không tầm thường.
Hai người biến sắc, đồng thời lui về phía sau. Ở trong nháy mắt khi ba người này mỗi người đều quay ngược lại, bỗng nhiên những tiếng ầm ầm vang trời phát ra, chấn động tám phương. Thình lình ở bốn phía xung quanh ba người Quảng Mục Thiên Tôn, từng bóng dáng cao lớn tráng kiện hung tàn từ hư không đột nhiên hiện ra!
Một vị, mười vị, năm mươi vị... Cho đến tròn một trăm con quái đầu trâu xuất hiện. Thân ảnh của bọn chúng mang theo khí thế cuồng bạo, chợt hạ xuống. Vừa xuất hiện, từng ánh mắt rơi vào trên người Quảng Mục Thiên Tôn, đồng thời rít gào, phóng đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như có đất rung núi chuyển, giống như thiên địa sụp xuống vậy. Sắc mặt Quảng Mục Thiên Tôn nhất thời đại biến. Nguyên Yêu Tử cùng Phệ Linh Thượng Nhân đều hít vào một hơi.
- Đáng chết. Quảng Mục ngươi không phải nói dựa vào suy tính của ngươi, sẽ không xuất hiện biến hóa sao?
- Mười con quái đầu trâu trước đó, đã khiến chúng ta mệt mỏi ứng phó. Hiện tại xuất hiện một trăm con!
Nguyên Yêu Tử hít thở dồn dập. Tâm thần Phệ Linh Thượng Nhân cũng chấn động. Không phải bọn họ không dám đi đánh. Nhưng những con quái đầu trâu đó thật sự đánh không chết, khiến cho bọn họ cực kỳ đau đầu. Nếu như đổi lại là lúc bình thường thì cũng thôi. Nhưng hôm nay bọn họ vừa nhìn thấy được hi vọng, lại lập tức hóa thành thất vọng. Sự chênh lệch này quá lớn giống như lòng sông so với mặt biển. Đồng thời, lúc này bọn họ chỉ có thể lui về phía sau.