Vân Hải Chủ Thành này vô cùng to lớn. Cho dù là Khôi Hoàng Thành so với nó, cũng nhỏ hơn một vòng. Lúc này tuy là đang lúc hoàng hôn, nhưng ở bên trong Vân Hải Chủ Thành này, vẫn là đèn đuốc sáng trưng, rất náo nhiệt.
Người đi trên đường rất nhiều. Tu sĩ cùng người phàm ở cùng một chỗ, hình thành hình ảnh đặc biệt. Nơi đây còn có pháp trận cấm không. Vì vậy ở khắp nơi bên trong Vân Hải Chủ Thành này, lúc này đều có đội ngũ thật dài, đang xếp hàng vào thành.
Thời điểm bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở trên bầu trời, hắn nhìn thấy được chính là hình ảnh bên trong Vân Hải Chủ Thành này, náo nhiệt khác thường, tiếng người ồn ào.
Đi tới đại lục Vĩnh Hằng hơn nửa năm, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được châu thành. Nhưng hiện tại sau khi ở đây nhìn thấy một lần nữa, trong lòng hắn dâng lên từng trận sóng lớn.
- Đại lục Vĩnh Hằng, thực sự... quá lớn.
Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, đi về phía trước. Về phần pháp trận cấm không của tòa thành này, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, ở dưới Bất Tử Cấm cùng tu vi của hắn, căn bản là thùng rỗng kêu to. Ánh mắt của hắn đảo qua, sau đó cất bước một cái, đã trực tiếp xuất hiện ở giữa không trung của Vân Hải Chủ Thành. Lúc hắn cúi đầu, thần thức bỗng nhiên đảo qua mà không có người nào phát hiện ra, phong tỏa trung tâm thành này!
Ở nơi nào, khu vực trung tâm của Vân Hải Chủ Thành này, tồn tại một chỗ cửa đá khổng lồ, bốn phía xung quanh cửa đá này có tu sĩ ngày đêm bảo vệ. Bên trong cửa đá... Chính là không gian động phủ do Lý Lạc hải mở ra, cùng nơi đây giao hòa một chỗ.
Bình thường, Lý Lạc Hải đều đang bế quan, rất ít ra ngoài. Duy nhất chỉ có thời điểm tuyên bố đến từ Tà Hoàng hoặc là ý chỉ của Thiên Tôn, hắn mới có thể đi ra khỏi động phủ. Chỉ có điều hơn nửa năm qua, theo người của thế giới Thông Thiên truyền tống tới, tần suất Lý Lạc Hải ra ngoài rõ ràng tăng lên. Đồng thời, hắn đối với huyết mạch người của thế giới Thông Thiên, dường như có hứng thú không nhỏ, khiến cho phần lớn người của thế giới Thông Thiên truyền tống ở bên trong Vân Hải Châu, một khi bị bắt, đều sẽ đưa hắn đến ở đây trước tiên.
Phong tỏa cửa đá, Bạch Tiểu Thuần một chân hạ xuống. Thời điểm xuất hiện, hắn đã ở trước cửa đá này. Xung quanh hắn có ba tu sĩ Thiên Nhân dang ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Thân là hộ vệ của đại tôn, không có pháp chỉ của đại tôn, bọn họ không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào cửa đá.
Nhưng hôm nay... Bạch Tiểu Thuần rõ ràng đứng ở bên người của bọn họ. Nhưng ba người này rốt cuộc hoàn toàn không có chút phát hiện nào, giống như bọn họcùng Bạch Tiểu Thuần có hai thời không khác nhau.
Không có để ý tới ba vị tu sĩ Thiên Nhân này, bước chân của Bạch Tiểu Thuần không ngừng lại. Thần sắc hắn bình tĩnh đi vào trong cửa đá. Hắn tiến vào, không để cho cửa đá này dâng lên nửa điểm rung động.
Lặng lẽ không có một tiếng động, Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện ở một chỗ... bên trong động phủ khổng lồ!
Vị trí của động phủ này, lại giống như là một mảnh không gian nhỏ. Phóng tầm mắt nhìn lại, trung tâm của động phủ này không ngờ có một ruộng thuốc phạm vi nhỏ kích thước chừng vạn trượng. Một gốc cây đều là thảo dược Bạch Tiểu Thuần chưa từng thấy qua. Chúng ở chỗ này chập chờn sinh trưởng. Ở trung tâm của ruộng thuốc, lúc này một lão nhân lưng còng, đang đứng ở nơi đó, hai tay bấm quyết. Bốn phía xung quanh thình lình xuất hiện mấy trăm thi thể không biết sống chết ra sao!
Bên trong mắt hắn mang theo sự phấn chấn. Có tiếng cười mang theo sự đắc ý vang vọng khắp nơi.
- Thay đổi linh pháp nuôi thuốc, biến thành huyết linh tẩm bổ. Một khi chuyện này thành công, thời điểm ta đi tới Hoàng Thành tiến hành hiến cống phẩm, hắn liền có thể dựa vào này, lại lập được một công lớn!
Linh pháp nuôi thuốc, chỉ dùng linh lực thiên địa hóa thành sức sống của thảo mộc, khiến cho dược lực của cây cỏ tăng lên. Đồng thời, trình độ nhất định trưởng thành rất nhanh. Chuyện này, bản thân Bạch Tiểu Thuần là dược sư, cũng thường xuyên đi làm.
Mà cái gọi là huyết linh tẩm bổ, tên cũng giống như ý nghĩa, có người là chôn hoạt nhân ở trong thổ nhưỡng, do đó khiến cho linh thảo ở thời điểm thiếu lực lượng thiên địa, giống như như huyết thực, thôi hóa hắn.
Phần lớn biện pháp như thế đều là dược sư tâm tính tà ác, không từ thủ đoạn. Về phần biện pháp tà ác hơn, Bạch Tiểu Thuần cũng từng nhìn thấy ở Man Hoang. Tương tự với Tống Khuyết trước đây bị làm linh thạch sống vậy. Giữa Man Hoang cùng đại lục Thông Thiên đã từng huyết hải thâm cừu, lưu truyền một loại thuật huyết linh tẩm bổ khác.
Đó chính là ở trên người hoạt nhân, trồng hạt giống thảo mộc khác nhau, lấy thân thể của bọn họ làm thổ nhưỡng, đi thôi hóa hạt giống sinh trưởng.
Nhưng hôm nay... Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được, là phương pháp huyết linh còn kinh người hơn so với hai loại trước đây. Chỉ thấy trên lưng còng của lão nhân trước mặt thình lình còn có một gốc cây... thảo mộc màu đỏ cao chừng hơn ba mươi trượng cao.
Thảo mộc này nhìn dường như khổng lồ, nhưng trên thực tế chỉ có chín cái lá cây. Sát mép của mỗi cái lá cây sát đều mọc ra những cái gai đâm ngược giống như răng cưa. Ngoại trừ lá cây ra, ở trên thân của thảo mộc này còn có mấy trăm cành. Những cành dài nhỏ lúc này khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Mỗi cành đều xuyên qua một thân thể, từ mi tâm của hắn đâm vào, giống như đang hấp thu cắn nuốt ở bên trong cơ thể hắn.
Mấy trăm thân thể sở dĩ chậm rãi xoay tròn lơ lửng ở bốn phía xung quanh lão nhân, chính là vì cảnh thực vật màu đỏ như máu cực lớn này. Lúc này mắt thường có thể thấy được, từng thân thể này, phần lớn đều khô lại. Dường như ngay cả óc của bọn họ, cũng bị thực vật này hút đi.
Mà vẻ mặt của bọn họ, gần như mỗi một người đều đang thống khổ mang theo sự dữ tợn, cái miệng lớn tử vong há to, giống như một cái hố đen, nhưng lại hoàn toàn không hút được linh khí ở nơi đây.
Hiện tại, bên trong mấy trăm thân thể này có tới hơn chín phần đã tử vong. Còn sót lại hơn mười người, mặc dù còn có một hơi thở, nhưng rõ ràng đã là dầu hết đèn tắt. Ngay cả thở dốc cùng với gào thét, cũng không có cách nào làm được. Ngọn lửa của sinh mệnh trên thực tế đã có không thể nghịch chuyển, đang tắt đi.
Bên trong có khí tức của thế giới Thông Thiên. Nhưng phần nhiều lại lộ ra một thần thánh lực. Bạch Tiểu Thuần chưa từng thấy qua tu sĩ của Thánh Hoàng Triều, nhưng lúc này cũng có thể nghĩ đến lai lịch của những người này.