- Chỉ có điều lại nói tiếp, huyết mạch cùng với luyện linh của thế giới Thông Thiên này... thật ra cũng đủ kinh diễm.
Nghĩ tới đây, trong mắt tu sĩ trung niên cũng đều có chút nóng bỏng. Nhất là nghĩ tới phần thưởng do Tà Hoàng tuyên bố, tốc độ hắn lao về phía trước lại nhanh hơn.
- Tốt nhất là có thể bắt được một Thiên Nhân của thế giới Thông Thiên...
Trong lòng tu sĩ trung niên đang có phần chờ mong, bỗng nhiên, thiên địa xung quanh hắn chợt vặn vẹo. Tốc độ vặn vẹo này quá nhanh. Cho nên hắn chỉ vừa sửng sốt, thậm chí còn không kịp phản ứng, từ bên trong hư vô phía trước hắn lại đột nhiên có một tay đưa ra, trực tiếp nắm lấy cổ hắn!
- Ngươi...
Tu sĩ trung niên chợt trợn trừng mắt. Trong một tích tắc này, trong lòng hắn rơi vào chấn động khủng hoảng cực độ. Hắn muốn giãy dụa phản kháng. Nhưng bàn tay to trên cổ chỉ là bóp một cái, nhất thời một tu vi khiến cho hắn hoảng sợ, trực tiếp lại đánh vào trong cơ thể hắn, bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt tất cả sức phản kháng.
- Bán Thần!
Trong lòng tu sĩ trung niên này thầm hét lên. Trong lúc sợ hãi run rẩy, hắn không kịp phát ra bất kỳ tin tức nào, đã bị lực tu vi hung bạo giống như gió bão đánh vào trong cơ thể, trực tiếp trấn áp ý thức của hắn. Cả người nhất thời hôn mê. Hắn bị bàn tay to kia túm lây, kéo vào trong hư vô, biến mất.
Từ khi bàn tay to kia xuất hiện, cho đến khi biến mất, tất cả đều chỉ phát sinh ở trong chớp mắt, nhanh vô cùng. Hoàn toàn không có chút sóng dao động nào khuếch tán, giống như chưa từng phát sinh qua.
Huyện thành nhỏ, bên trong miếu thờ, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi, ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn Cự Quỷ Vương lúc này bước vào miếu thờ, sắc mặt cũng âm lạnh. Ở trong tay Cự Quỷ Vương, giống như đang cầm theo một con gà nhỏ vậy. Hắn mang theo chính là tu sĩ Thiên Nhân trước đó không ai bì nổi.
Sau khi đến gần Bạch Tiểu Thuần, Cự Quỷ Vương khoát tay. Tu sĩ Thiên Nhân này đã bị ném tới trên mặt đất. Sau khi phát ra một tiếng động, thân thể hắn chấn động, chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn rõ ràng bốn phía xung quanh, thấy được Cự Quỷ Vương cùng Bạch Tiểu Thuần, tu sĩ Thiên Nhân này hít thở vô cùng dồn dập.
- Các ngươi là ai?
Tu sĩ trung niên lập tức lạc giọng mở miệng. Lúc này tâm thần hắn nổi lên sóng lớn ngập trời. Hắn lập tức lại cảm nhận được tu vi của mình đã bị hoàn toàn phong kín. Lúc này giống như hóa thành người phàm. Mà khi hắn nhìn tới lão nhân bắt mình tới đây, sóng dao động Bán Thần mặc dù hạn chế ở bên trong trình độ nhất định, nhưng uy áp khủng khiếp này, khiến cho hắn lập tức lại hiểu rõ. Lão già kia tuyệt đối không phải là Bán Thần bình thường!
Thậm chí loại uy áp này, ở trong cảm nhận của hắn còn muốn khủng khiếp kinh người hơn so với đại tôn Trần Nguyên Tử, Bán Thần của Túng Sơn Châu!
Mà khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, mặt không thay đổi. Từ trên người Bạch Tiểu Thuần tản ra ý vô hình, giống như xuyên qua thân thể hắn, ở bên trong thế giới của hắn trực tiếp hóa thành trời long đất lở nổ lớn. Loại khí tức này tích tụ không phát này, loại cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới, giống như khiến cho thiên địa này đều phải chấn động này, loại thần thức đáng sợ hình như chỉ cần một ánh mắt, liền có thể phá hủy mình từ trong tới ngoài.
Điều này khiến cho trong đầu tu sĩ trung niên nổ lớn, vượt quá gấp mười lần so với trước kia. Tiếng nổ điên cuồng vang lên, khiến cho toàn thân hắn run rẩy, căn bản không thể nào khống chế được. loại hoảng sợ này, loại chấn động này, vượt xa so với lúc hắn nhìn về phía Cự Quỷ Vương.
- Thiên... Thiên... Tôn...
Lời nói của tu sĩ trung niên cũng thay đổi âm điệu. Bạch Tiểu Thuần cho hắn cảm giác tương tự với cảm giác vào nhiều năm trước, khi hắn theo đại tôn Bán Thần đi bái kiến Thiên Tôn Tiên Vực thứ ba.
Hình như ngồi ở phía trước mình, không phải là tu sĩ, mà là một vị thần chỉ chân chính!
Lúc này, hắn đã không cần đi hỏi thân phận của hai người trước mặt này. Thân phận của bọn họ... ở trong đầu của hắn, đã được miêu tả sinh động!
- Ngươi là... Khôi Tổ Bạch Tiểu Thuần!
Giọng điệu của tu sĩ trung niên run rẩy, nhất thời lại bỏ qua tất cả tâm tư đối đầu, hít một hơi, chua chát nói.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Tại sao người này biết được tên của mình? Điều này nói rõ rất nhiều vấn đề. Sát ý trong lòng của hắn, cũng theo đó dâng lên mãnh liệt.
- Lai lịch của ngươi!
Cự Quỷ Vương ở một bên, cũng nheo mắt lại, hờ hững mở miệng.
Sau khi biết thân phận của Bạch Tiểu Thuần, đối với lão nhân đã bắt mình tới đây, nam tử trung niên cũng có rất nhiều suy đoán. Đáng tiếc hắn không có cách nào liên hệ với tu sĩ Bán Thần mình nghe được từ thế giới Thông Thiên. Chỉ có điều hắn đã hiểu rõ, ngày hôm nay mình là cửu tử nhất sinh. Cho dù không dễ dàng mở miệng, đối phương cũng có biện pháp khiến cho mình nói chuyện. Bởi vậy hắn đơn giản không giấu diếm, vui vẻ nói ra.
- Vãn bối là Lý Hải dưới quyền của Thiên Tôn đại tôn Túng Sơn Châu, châu thứ mười bảy Tiên Vực thứ ba của Tà Hoàng Triều.
Lý Hải nhỏ giọng mở miệng. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở nơi đó nhíu mày. Trong lòng Lý Hải thầm run rẩy, vội vàng bổ sung.
- Tà Hoàng Triều tổng cộng có sáu vị Thiên Tôn, thay phiên nhau trấn thủ Tiên Vực thứ hai cùng với Tiên Vực thứ ba. Hiện tại trấn thủ Tiên Vực thứ ba này, chính là Quỷ Mẫu Thiên Tôn.
- Quỷ Mẫu? Không phải là Quảng Mục Thiên Tôn sao?
Bạch Tiểu Thuần nheo cặp mắt lại. Cự Quỷ Vương đứng ở nơi đó, tim cũng nhảy lên. Cái tên Quỷ Mẫu này, đối với bọn họ mà nói, đều không xa lạ gì. Nhất là Công Tôn Uyển Nhi ban đầu ở Man Hoang hình thành tai họa lớn, cùng với người canh giữ lăng mộ ra tay một trận đánh. Đối với Cự Quỷ Vương mà nói, đến nay ký ức hãy còn mới mẻ.
Dù sao thần thông đạo pháp của Quỷ Mẫu, cùng thuật tu luyện của hắn dường như đồng nguyên. Điều này khiến cho hơi thở của Cự Quỷ Vương thoáng chút trở nên dồn dập. Thời gian nửa năm trước, hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần ở bên trong Tiên Vực thứ ba này, nhìn như chán chường, nhưng chuyện nên biết, bọn họ đều biết được. Giống như Thiên Tôn Tiên Vực thứ ba này, bọn họ biết không phải là Quỷ Mẫu, mà là một vị Thiên Tôn đạo hiệu Quảng Mục trấn thủ.
Nhưng hôm nay, từ trong miệng của Lý Hải này, bọn họ lại nghe được đáp án khác. Cự Quỷ Vương nhướng mày, một bước tiến lên, ở dưới sự run rẩy cùng cầu xin tha thứ của Lý Hải, một tay đặt ở trên thiên linh của Lý Hải, tu vi ầm ầm tản ra. Hiển nhiên hắn đã không kiên nhẫn, muốn đích thân soát hồn để xác định.