Cho đến khi nàng đi vào bên trong đầm máu màu đen. Máu loãng màu đen dính vào chiếc váy màu trắng của hắn. Mỗi một phù văn quỷ dị đều tham lam theo váy màu đen, bò lên trên toàn người của Đỗ Lăng Phỉ, không ngừng chạy lên. Khiến cho Đỗ Lăng Phỉ giờ phút này thoạt nhìn càng quỷ dị hơn.
Cứ như vậy nàng đi tới trước người Bạch Tiểu Thuần. Tay phải nàng từ từ giơ lên... cho đến khi đặt ở trên thiên linh của Bạch Tiểu Thuần. Ở bên trong quá trình giơ tay lên, trong một tích tắc này, toàn thân nàng lại chợt tản ra ánh sáng mãnh liệt giống như thủy tinh...
Một khí tức Trường Sinh Quyển từ trên người Đỗ Lăng Phỉ, bỗng nhiên bạo phát.
Cùng lúc đó, tiếng cười của Thiên Tôn truyền ra. Tay phải hắn hung hăng đập về phía mặt đất. Toàn bộ Địa Cung ầm ầm chấn động. Trận pháp xung quanh lập tức lại lập lòe ánh sáng mãnh liệt. Ở trong ánh sáng này lóe ra. Những hài cốt tạo thành trận pháp, rốt cuộc dùng mắt thường có thể thấy được chúng đang tan ra. Nhất là xương cốt của ba bộ thi thể Khôi Hoàng trước đây cũng đang không ngừng tan rã...
Theo hài cốt tan rã, theo ánh sáng trận pháp sáng chói, lúc này máu loãng màu đen bên trong đầm nước màu đen ở trung tâm trận pháp nhất thời cuồn cuộn. Ở nơi này, chúng không ngừng xoay tròn. Càng nhiều phù văn từ bên trong xuất hiện, đều điên cuồng phun ra xuất hiện ở trên người Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, từ thất khiếu của bọn họ không ngừng chui vào bên trong. Sự đau đớn mãnh liệt, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Nhưng trong mắt của hắn phần nhiều lại là bi thương cùng phẫn nộ!
Hắn bi thương trước tình cảnh của Đỗ Lăng Phỉ. Hắn phẫn nộ đối với sự vô tình của Thiên Tôn!
- Muốn chết sao...
Trong tiếng cười thảm của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn lại nỗ lực hô hoán Hàn Môn lão tổ của bắc mạch. Nhưng lại giống như bị đóng cửa, hoàn toàn không có chút đáp lại. Thân thể hắn bị rất nhiều phù văn dũng mãnh tràn vào, không khống chế được, tản ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt. Ánh sáng màu vàng này sáng chói lên, hình như ăn ý cùng với ánh sáng thủy tinh ở trên người Đỗ Lăng Phỉ.
Loại ăn ý này ở dưới sự mãnh liệt cực hạn, trận pháp này hoàn toàn chuyển đến đỉnh phong, từ chỗ Đỗ Lăng Phỉ, truyền đến một lực hút không có cách nào hình dung!
Trong nháy mắt lực hút này lại theo tay của Đỗ Lăng Phỉ, trực tiếp dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhìn Đỗ Lăng Phỉ đờ đẫn. Hắn từ từ... Nhắm hai mắt lại.
Nhưng ngay khi hai mắt hắn nhắm lại, trong nháy mắt, trong mắt Đỗ Lăng Phỉ đột nhiên xuất hiện sự giãy dụa mãnh liệt. Thân thể của nàng run rẩy. Tay phải của nàng run rẩy, giống như muốn giơ lên. Cho dù bị nô ấn, nhưng nàng theo bản năng, giống như vẫn không nguyện ý đi tổn thương Bạch Tiểu Thuần!
Nô ấn trong thân, cuối cùng còn có thể theo bản năng giãy dụa. Có thể tưởng tượng được, ở trong lòng Đỗ Lăng Phỉ, tâm tư nàng không muốn tổn thương tới Bạch Tiểu Thuần ngoan cường tới mức nào.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn cảm nhận được ngón tay đang đặt ở trên thiên linh run rẩy. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy được chính là gương mặt Đỗ Lăng Phỉ gần như vặn vẹo. Còn nữa, phù văn nô dịch trong mắt nàng nhanh chóng chớp động cùng với... thân thể nàng rung động!
- Tiểu Đỗ Đỗ...
Trong tiếng thì thào của Bạch Tiểu Thuần, trong mắt Thiên Tôn cũng có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh sự phức tạp này đã bị mạnh mẽ xóa đi, điên cuồng một lần nữa ngưng tụ, giơ tay phải lên. Thiên Tôn nhìn về phía nữ nhi của mình, bỗng nhiên giơ một ngón tay lên!
Dưới một chỉ này, thân thể Đỗ Lăng Phỉ chấn động mạnh một cái. Dần dần, nô ấn trong mắt thay thế tất cả sự thống khổ của nàng. Thân thể run rẩy đã bình tĩnh trở lại. Tay phải đang run rẩy cũng trở nên vững vàng, một lần nữa... đặt ở trên thiên linh của Bạch Tiểu Thuần.
Đôi mắt nàng vô thần, nhìn Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn không có chút tâm tình dao động. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được loại bi ai cực hạn ở trong xương cốt nàng.
Miệng Bạch Tiểu Thuần thoáng mở ra, cuối cùng lại trầm mặc, cũng nhìn Đỗ Lăng Phỉ. Lần này hắn không nhắm mắt lại nữa. Dường như hắn cũng biết sinh mạng của mình đã đi đến điểm cuối. Hắn có thể làm, chính là ở thời điểm trước khi hồn phi phách tán, khiến cho bóng hình trước mắt, trở thành điểm vĩnh hằng cuối cùng ở trong sinh mệnh này của mình.
Ầm ầm ầm...
Ở thời điểm trận pháp Địa Cung này hoàn toàn mở ra, khi những hài cốt ở bốn phía xung quanh không ngừng dung hòa, ở trong nháy mắt khi tay phải của Đỗ Lăng Phỉ ấn ở theien linh của Bạch Tiểu Thuần, có tiếng nổ lớn phát ra ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.
Một cảm giác đau đớn mãnh liệt không có cách nào hình dung, vào giờ phút này chợt giống như sóng dữ, dâng lên ngập trời ở trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Sức sống của hắn, tu vi của hắn, máu thịt của hắn, linh hồn của hắn cùng với tất cả... vào giờ phút này, đều bị lực hút ở trong tay Đỗ Lăng Phỉ truyền tới, điên cuồng hút đi!
Dường như tất cả mọi thứ ở trong cơ thể đều bị khuấy nát. Xương, máu thịt, kinh mạch, tất cả mọi thứ đều ở trong sự vỡ nát diệt vong này, hóa thành một mảnh sức sống bản mạng nồng đậm đến cực hạn...
Mà sức sống này chính là thứ Thiên Tôn cần, lúc này đang điên cuồng bị hút vào trong cơ thể của Đỗ Lăng Phỉ...
Bạch Tiểu Thuần là đại dược bất tử. Đỗ Lăng Phỉ... lại là lò luyện đan trường sinh...
Sau khi lò luyện đan trường sinh đang hấp thu đại dược bất tử, sẽ tự lấy ra tất cả mọi thứ của mình. Lấy khi sự cô cạn, diệt sạch của lò luyện đan, ở trong một chớp mắt tử vong này, đổi lấy một viên... Bất Tử Trường Sinh Đan!
- Nhanh, sẽ nhanh thôi...
- Bất Tử Trường Sinh Đan... Ta chờ Bất Tử Trường Sinh Đan cả đời...
Thiên Tôn đứng ở một bên, điên cuồng cười ha hả. Hắn nhìn nữ nhi Đỗ Lăng Phỉ của mình, ở dưới sự điều khiển nô ấn của mình, đang nhanh chóng hấp thu tất cả mọi thứ của Bạch Tiểu Thuần. Hơi thở của hắn gấp gáp vô cùng. Khuôn mặt hắn cũng có chút vặn vẹo. Ngay cả giọng nói của hắn cũng có chút thay đổi làn điệu.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy kịch liệt. Trong cơ thể đau đớn mãnh liệt. Nhất từ trước tới nay, cho dù Bạch Tiểu Thuần tu luyện Bất Tử Quyển, từng chịu qua rất nhiều thống khổ. Nhưng có lẽ so với lúc này, tất cả căn bản chỉ là bé nhỏ không đáng kể.