- Vậy vì sao nàng lại xuất hiện ở trong thí luyện huyết tử của Huyết Khê Tông?
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hỏi về nghi vấn trước sau vẫn tồn tại ở trong lòng hắn.
Đỗ Lăng Phỉ trầm mặc một lát. Sau đó nàng yếu ớt mở miệng.
- Đó là bởi vì... huyết tổ của Huyết Khê Tông cùng đại sư tỷ ta... Đã từng là một đôi đạo lữ! Ta nghĩ, cho dù Huyết tổ vẫn còn. Nhưng nếu đại sư tỷ không chết, có lẽ sẽ làm bạn ở bên cạnh phu quân nàng...
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm nổ tung ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Hơi thở của hắn chợt trở nên gấp gáp. Trong một nháy mắt này, rất nhiều chuyện cũ đã trở nên rõ ràng.
Vì sao Huyết Tổ đứng sừng sững ở nơi đó nhiều năm, trước sau tồn tại, không bị Thiên Tôn lấy đi!
Vì sao sau khi Đỗ Lăng Phỉ rời đi, tầng bí mật sâu nhất trong Linh Khê Tông, trận pháp bảo vệ nữ hài nhi xuất hiện buông lỏng!
Tất cả những điều này, lúc này đều có đáp án.
Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần vẫn có một nghi ngờ. Chỉ có điều hắn không có hỏi. Đó chính là... tất cả những chuyện này, Thiên Tôn vì sao không tự mình đi điều tra, mà muốn để cho Đỗ Lăng Phỉ đi thăm dò!
Thậm chí bản thân Thiên Tôn có thể dựa vào tu vi cường hãn của hắn, mạnh mẽ mở ra tất cả đáp án. Nhưng vì sao hắn không làm như vậy!
Còn nữa chính là... tồn tại của nữ hài nhi, Thiên Tôn thật sự không biết sao...
Bí mật là tồn tại giữa người và người. Bất luận là huynh đệ, tỷ muội, bằng hữu, thê tử, thậm chí đối với phụ mẫu... Mỗi người đều có bí mật không muốn đi nói cho người khác.
Bí mật nhỏ thì cũng thôi. Nhưng nếu là một ít bí mật liên quan đến sinh mạng, lại vô hình trung, sẽ khiến cho sự thân mật giữa hai người bọn họ có bất hòa không hiểu nhau.
Đỗ Lăng Phỉ đã từng là như vậy. Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần, cũng vậy.
Trong lòng hắn có bí mật liên quan tới Linh Khê Tông, liên quan tới nữ hài nhi, liên quan tới pháp bảo bắc mạch... Hết lần này tới lần khác hắn không có cách nào nói ra những điều này. Hắn chỉ có thể trầm mặc.
Đỗ Lăng Phỉ hiển nhiên là nhìn ra cái gì đó, nhưng cũng không có đi hỏi. Hai người ở trong sự trầm mặc này. Sau khi đi một đoạn đường, Đỗ Lăng Phỉ giống như tùy ý nói một câu.
- Ta từ Linh Khê Tông đi rồi, có một thói quen, bất luận là xác định hay suy đoán đều không còn nói cho cha ta biết tất cả mọi chuyện nữa. Mà ta chỉ nói cho hắn một ít chuyện ta vô cùng khẳng định.
Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ. Những lời này hắn nghe hiểu được. Đây là nàng đang nói cho Bạch Tiểu Thuần biết, nàng cũng không nói tất cả mọi chuyện cho Thiên Tôn biết.
- Phụ thân ta... mấy năm nay, hắn có chút thay đổi.
Đỗ Lăng Phỉ nhất thời trầm mặc. Một lát sau, giọng nói của nàng có chút hạ xuống, thì thào nói nhỏ.
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần cũng theo đó trở nên trầm xuống. Hình như loại quan hệ thân mật trước đó, theo những lời nói này, dần dần có sự khác biệt. Hai người lặng lẽ ở Băng Nguyên này đi về phía trước.
Bạch Tiểu Thuần không biết sẽ đi tới nơi nào. Hắn nghĩ, có thể Đỗ Lăng Phỉ cũng không biết. Bọn họ cứ như vậy, lặng lẽ đi về phía một vị trí.
Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời có bông tuyết bay xuống, có gió bắc thổi qua. Bầu trời cũng tối sầm xuống. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được những bông tuyết khắp bầu, ở trong gió bị cuốn lên trời cao, không ngừng rơi xuống.
Rơi vào trên người của bọn họ, trên tóc, rơi vào trong những vết chân phía sau bọn họ, từ từ, che phủ lên những vết chân, giống như từ trước đến nay chúng đều không có tồn tại qua...
Tuyết, càng lúc càng lớn. Gió càng lúc càng mạnh, càng rít gào, cũng càng lúc càng khiến người ta cảm thấy bất an. Nghe lâu, sẽ có cảm giác giống như có vô số Lệ Quỷ ở bốn phía xung quanh đang than vãn rít gào.
- Chúng ta tìm một chỗ...
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, ngẩng đầu nhìn Đỗ Lăng Phỉ đi bên cạnh, nhìn trên lông mi của nàng cũng có băng tuyết, nhẹ giọng mở miệng.
Nhưng hắn vừa nói đến đây, bỗng nhiên sắc mặt Bạch Tiểu Thuần chợt biến hóa. Một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn đột nhiên bạo phát, khiến cho lông tóc toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng không kịp dựng đứng. Hắn lại chợt thoáng một cái, ôm cổ Đỗ Lăng Phỉ, trong chớp mắt lui về phía sau.
Thời khắc này hơi thở của Đỗ Lăng Phỉ cũng trở nên dồn dập. Đồng thời, nàng để mặc Bạch Tiểu Thuần ôm mình rời đi. Hai tay nàng lại bấm quyết, bỗng nhiên điểm một cái về phía mi tâm của mình.
Cũng chính là trong nháy mắt này, nơi bọn họ đứng trước đó, từ trong hư vô, từ trong gió tuyết kia, có một bóng đen chớp mắt xuyên qua, tốc độ cực nhanh, kinh tâm động phách. Hơn nữa trong lúc di chuyển, có một sự tử vong, đột nhiên bạo phát.
Sau một lần vồ hụt, bóng đen này không chậm trễ chút nào, dâng lên gió bão ngập trời, lại lao về phía Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ.
Nói đến thì chậm rãi, nhưng trên thực tế tất cả những điều này đều chỉ giống như lưu quang trong nháy mắt. Trong chớp mắt khi bóng đen này nhào tới, chính là khi một chỉ của Đỗ Lăng Phỉ hạ xuống. Nhất thời lại có một vòng sáng màu vàng cực lớn, từ trên thân thể Đỗ Lăng Phỉ bạo phát ra, cũng bảo vệ Bạch Tiểu Thuần ở bên trong. Đồng thời khi vòng ánh sáng mở rộng ra, thân thể của bọn họ chợt biến mất. Lúc xuất hiện lại, không ngờ bọn họ đã ở cách đó mấy trăm trượng.
Bóng đen kia lần thứ hai vồ hụt, giống như cực kỳ tức giận, phát ra một tiếng gào thét thê lương, bỗng nhiên xoay người. cho dù gió tuyết này gào thét che đi một phần tầm nhìn, nhưng ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ vẫn thấy rõ hình ảnh của cái bóng kia!
Bóng đen này... không ngờ chính là một đám sương mù màu đen. Trong sương mù này có một gương mặt giống như khóc lại không phải khóc, cười mà như không phải cười, quỷ khí dày đặc. Đồng thời, giờ khắc này ở trong tiếng gào thét chói tai, nó lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, lần thứ ba!
Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ gương mặt này, trong chớp mắt, trong đầu ầm một tiếng, la lên thất thanh.
- Ngươi... Là ngươi!
Mặt quỷ này, chính là... một trong ba gương mặt trên lá cờ mặt quỷ ở trên thuyền xương của Quỷ Mẫu trước đó. Thời điểm Quỷ Mẫu rời đi, nó chủ động xông về phía một trảo của Thiên Tôn, khiến cho bản thân cùng thuyền quỷ tách ra, do đó ở lại trong mảnh thế giới này.
Sau khi Thiên Tôn đi tìm, mặt quỷ khóc cười không biết này triển khai thần thông gì đó, đã biến mất không thấy bóng dáng.