- Hiện tại không ai quản ta trồng hoa ánh trăng.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới mảnh lá băng chỉ mới hoàn thành hơn phân nửa. Lúc này hắn quan sát khắp nơi một phen, chỉnh lại sơ qua lỗ thủng lớn bị mình đập ra trước đó một chút, bố trí thành hình dáng động phủ tạm thời. Sau khi xong xuôi, hắn lấy ra hạt giống hoa ánh trăng, bắt đầu trồng.
- Hoa ở hoa, ở đây không ai quản ngươi. Nhanh chóng sinh trưởng đi.
Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt chờ mong, nhìn hạt giống hoa ánh trăng chìm vào phía dưới Băng Nguyên.
Không hạn chế, càng không có cẩn thận từng li từng tí, hoa ánh trăng hôm nay lần thứ ba sinh trưởng, có thể nói là điên cuồng mãnh liệt đến cực điểm. Chỉ là ba ngày, nó lại tương đương với hơn một tháng khi còn ở Vân Tông.
Động phủ của Bạch Tiểu Thuần đã bị cành và thân cây hoa ánh trăng này chiếm hơn nửa, còn không ngừng sinh trưởng về phía bầu trời. Hiện tại nó đã cao tới bảy tám trượng.
Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần cảm thấy địa phương mình có thể hoạt động quá nhỏ, bất mãn ho khan một tiếng, sợ là tất cả động phủ này sẽ bị chiếm cứ. Cũng may hoa ánh trăng này có ý thức của mình. Sau khi nhận thấy được sự bất mãn của Bạch Tiểu Thuần, chủ động lưu lại cho Bạch Tiểu Thuần một khu vực, lan tràn sinh trưởng vòng qua khu vực này.
Mà ở dưới Băng Nguyên, rễ của cây hoa ánh trăng càng cuồng bạo, khuếch tán tới phạm vi mười dặm, vẫn đang không ngừng lan tràn...
Về phần mảnh lá băng này, Bạch Tiểu Thuần cũng đã sớm lại ghép nó một lần nữa vào thân cây, sau đó lại không để ý tới hoa ánh trăng này nữa, bắt đầu bế quan tu luyện.
Thật ra trong khoảng thời gian hắn ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông này, có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn, lại có ước pháp ngũ chương, ở trên phương diện tu hành Bạch Tiểu Thuần phải đặc biệt cẩn thận. Giống như Bất Tử Huyết, trước sau trì trệ không tiến.
Hiện tại cuối cùng có cơ hội. Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, lấy từ bên trong túi trữ vật ra hai bộ hài cốt... Chính là trước đây ở tầng thứ hai thuyền xương của Quỷ Mẫu, hai bộ hài cốt này đã bị Bạch Tiểu Thuần lấy đi dung hợp một nửa xương!
Lúc đó Bạch Tiểu Thuần tiếp xúc với hai bộ xương này, rõ ràng cảm nhận được một sức sống nồng đậm dung nhập vào trong cơ thể, khiến cho bản thân Bất Tử Huyết cũng sôi trào.
Đáng tiếc trước sau hắn không có cơ hội cắn nuốt. Hiện tại hắn hít một hơi thật sâu, lấy ra hai bộ hài cốt, sau đó cẩn thận quan sát một hồi. Bất luận là Bất Tử Cốt màu vàng kia, hoặc là một hài cốt khác có xương giống như thủy tinh, đều làm cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần hiện lên quá nhiều liên tưởng.
- Hiện tại ta đã tu luyện Bất Tử Quyển đến một bước cuối cùng. Trình độ Bất Tử Huyết... Nhưng Trường Sinh Quyển trước sau không có tin tức. Bộ hài cốt là thứ duy nhất thu được, có liên quan với Trường Sinh Quyển.
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Sau một lát trầm ngâm, hai tay vẫn giơ lên, một tay đặt ở trên hai bộ hài cốt.
Ở trong chớp mắt khi tay hắn hắn tiếp xúc với bộ hài cốt này, một sức sống kinh sợ lại ầm ầm bạo phát. Theo hai tay Bạch Tiểu Thuần, sức sống này trực tiếp dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động. Sức sống này không giống với sức sống khi hắn hấp thu đan dược thảo mộc. Dường như đối với Bất Tử Huyết mà nói, sức sống ở bên trong hai bộ hài cốt là thích hợp nhất. Thậm chí cũng không cần chuyển hóa gì, liền có thể trực tiếp ở trong cơ thể hắn ngưng tụ ra từng giọt Bất Tử Huyết.
Cũng chỉ là thời gian mấy lần hít thở, Bạch Tiểu Thuần lại chấn động phát hiện. Trong cơ thể mình lại trực tiếp xuất hiện thêm một giọt Bất Tử Huyết. Giọt thứ hai, cũng đang nhanh chóng ngưng tụ.
- Nhanh như vậy...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ kích động. Hắn đến thời kỳ Thiên Nhân trung kỳ, chiến lực của bản thân hắn khác hẳn so với trước đây. Nếu như Bất Tử Huyết có thể tăng lên, chiến lực của Bạch Tiểu Thuần sẽ càng thêm cường hãn.
Bạch Tiểu Thuần chìm đắm ở bên trong tu luyện. Đảo mắt đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng này, không ai tới quấy rầy Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn chìm đắm ở trong việc hấp thu sức sống bên trong hài cốt. Bất Tử Huyết trong cơ thể hắn đã tích lũy đến trình độ kinh người. Thậm chí vẫn không có cách nào lại sử dụng từng giọt để hình dung...
Số lượng Bất Tử Huyết đã chiếm khoảng hai phần trong toàn thân hắn!
Vẫn đang tiếp tục!
Sức sống của hài cốt này chung quy hoàn toàn không có chút dấu hiệu giảm bớt, giống như vô cùng vô tận, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở dưới sự tu luyện này, có cảm giác giống như tu hành Nhật Nguyệt Trường Không Quyết ở bên trong lôi ngục.
- Hai bộ hài cốt này, chẳng lẽ có thể chống đỡ đến khi ta tu luyện Bất Tử Huyết tới đại thành!
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, lại kích động, tăng nhanh trong tu hành, không có đi quan tâm tới hoa ánh trăng.
Mà giờ khắc này, hoa ánh trăng sinh trưởng điên cuồng trong vòng một tháng, từ lâu đã giống như trùng thiên vậy, độ cao đạt tới kích thước chừng mười mấy trượng, sừng sững ở trên Băng Nguyên, đặc biệt rõ ràng.
Cùng lúc đó, rất nhiều khu vực ở trên Băng Nguyên này cũng nở ra không ít từng đóa hoa ánh trăng nhỏ... Thậm chí ở trên Băng Nguyên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, không ngừng giảm bớt. Mà ở dưới Băng Nguyên, rễ của cây hoa ánh trăng đã bao trùm vượt qua phạm vi mấy trăm dặm.
Lúc này, một cảm giác cường hãn, từ bên trong cây hoa ánh trăng này dần dần sinh ra, tăng lên, khiến cho vô số mãnh thú tồn tại ở trên Băng Nguyên, đều kinh hoàng, tránh từ phía xa.
Theo sinh trưởng, hấp thu rất nhiều hàn khí, cây hoa ánh trăng này trước sau vẫn nhớ tới yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần đối với nó, không ngừng đưa hàn khí vào bên trong mảnh lá cây này, khiến cho lá cây này cũng từ từ quá độ về phía lá băng hoàn chỉnh.
Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang tiến hành tu luyện. Cho đến khi lại qua một tháng, khi sức sống trên hai bộ hài cốt cuối cùng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sắp khô cạn,
cho đến khi không còn sức sống dung nhập trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần nữa, Bạch Tiểu Thuần mới mở mắt ra.
Hai mắt đang khép lại, trong chớp mắt vừa mở ra, mảnh thế giới này ở trong mắt hắn, hình như có chút khác biệt. Càng khác biệt hơn chính là thân thể của hắn. Nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được rõ ràng, sức sống bên trong thân thể mình dạt dào đã kinh thiên động địa. Sức sống nồng đậm như vậy mang đến lực khôi phục. Bạch Tiểu Thuần lấy ra phi kiếm, rạch ra một vết thương, sau đó trợn mắt há hốc mồm.