Nhưng hắn vừa thoáng động, cũng hình thành lực kéo lại, phá tan sự cân đối của Lôi Trì, khiến cho bốn phía xung quanh lại có mấy vạn tia chớp, trong nháy mắt bị đưa tới. Ở trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần, chúng trực tiếp nhấn chìm hắn ở bên trong.
Lần này tia chớp dung nhập quá nhiều. Chỉ là trong phút chốc, Bạch Tiểu Thuần còn đang kêu thảm thiết, Nhật Nguyệt Trường Không Quyết của hắn lại ầm ầm đột phá. Tu vi của hắn cũng từ Thiên Nhân sơ kỳ bạo phát, bước vào đến... Thiên Nhân trung kỳ!
Ở phía xa, Lôi Tổ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt, há hốc mồm.
- Thật đúng là thời đại khác nhau sao? Người tuổi trẻ bây giờ... vì tu luyện, đều không muốn sống như thế sao?
Ở trong lúc Lôi Tổ nghẹn họng nhìn trân trối, tia chớp ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần đã chậm rãi kết thúc. Toàn thân hắn run rẩy, trên đầu đều đang bốc khói. Toàn thân hắn đã bị mấy vạn tia chớp này, ầm ầm đánh cho ngoài xém trong mềm.
Cũng may tu vi khí tức của hắn lúc này đã không còn là Thiên Nhân sơ kỳ, mà là bước vào đến... Thiên Nhân trung kỳ!
Nhật Nguyệt Trường Không Quyết không trọn vẹn, đã hoàn toàn viên mãn. Ở bên trong mắt trái của hắn, thình lình có một mặt trăng sáng, thoạt nhìn rất quỷ dị, giống như mặt trăng sáng này bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên trong con mắt phía trái của hắn bay ra, khiến cho bầu trời cao nơi đây xuất hiện thêm một mặt trăng!
Loại thần thông kinh người này diễn biến thành hiện tượng dị thường. Nếu có người có hắn nhìn nhau, sợ sẽ có cảm giác giống như tâm thần cũng bị mặt trăng sáng của hắn thu lấy.
Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, lúc này thân thể hắn không chỉ run rẩy, tâm thần cũng đang run rẩy. Nếu có khả năng, hắn tuyệt đối không muốn lại trải qua chuyện như vậy để đổi lấy tu vi đột phá.
Thật sự cảnh tượng mấy vạn tia chớp vừa rồi lao tới, khiến cho hắn nghĩ tới, đã cảm thấy sợ hãi...
- Ta không muốn tu luyện nữa...
Bạch Tiểu Thuần với vẻ mặt như đưa đám, lúc này đang run rẩy, nhìn phạm vi mười dặm ở bốn phía xung quanh. Những tia chớp lôi đình không ngừng chạy, không ngừng đột ngột nổ tung, khiến cho hắn hoàn toàn không dám di chuyển. Hắn sợ... hắn rất lo lắng nếu mình thoáng động, những tia chớp ở bốn phía xung quanh lại lao tới.
Ở trong sự lo lắng của Bạch Tiểu Thuần, thời điểm hắn quyết định chuẩn bị động thử một cái, một trận bão tia chớp mới từ bốn phía xung quanh lại nổ mạnh, lao đến. Có lẽ là bởi lôi trì quá lớn, hình thành lực hút cũng quá mạnh mẽ, dẫn đến trận gió bão tia chớp lần này lại có thể dồi dào hơn so với trước kia rất nhiều, ùn ùn từ tám phương gào thét kéo đến.
Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại kêu lên chói tai. Thân thể hắn nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng hắn lùi lại một bước, những tia chớp ở bốn phía xung quanh lại ầm một tiếng, đều lao thẳng đến chỗ hắn.
- Không cần...
Trong tiếng kêu lên đầy thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần, Lôi Tổ ở phía xa đã sớm chạy. Hắn thở hổn hển hoạt động lồng giam của mình. Hắn cũng không quay đầu lại, trong miệng đã chửi bới.
- Đáng chết. Thật không thông cảm cho lão nhân gia ta. Ta tuổi tác thế này, còn phải mang theo lồng giam không ngừng hoạt động. Ta sống dễ dàng sao?
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần bị những tia chớp nhấn chìm. Đồng thời, bên ngoài Cửu Thiên Vân Lôi Tông, cũng xuất hiện biến cố. Toàn bộ mặt đất mây đen của Lôi Tông đột nhiên lại chấn động một cái, giống như địa chấn. Khiến cho tất cả tu sĩ Lôi Tông ở trên mặt đất của mây đen lập tức cảm nhận được. Tất cả đều sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.
- Vừa rồi mặt đất chấn động sao?
- Làm sao có thể? Chúng ta là ở trên mây đen. Mây đen làm sao có thể chấn động được...
- Các ngươi có cảm thấy hay không... mấy ngày nay những tia chớp ở Lôi Tông chúng ta hình như ít đi một chút...
Các tu sĩ Lôi Tông, mỗi người đều chẳng biết nguyên nhân tại sao. Trên thực tế kể từ sau khi Bạch Tiểu Thuần bị giam giữ, toàn bộ Cửu Thiên Vân Lôi Tông xuất hiện sự an bình đã lâu ngày không gặp.
Tu sĩ Vân Tông bình tĩnh. Ban đầu, Lôi Tông ở đây có lo lắng. Nhưng theo thời gian trôi qua, tất cả đều chậm rãi yên lòng. Đối với lôi ngục của bọn họ, toàn bộ Lôi Tông đều đầy tự tin.
Đám người Vân Lôi Tử cũng vậy. Sau khi một lần nữa thể nghiệm ngày tháng không có Bạch Tiểu Thuần, đối với loại an tĩnh này, bọn họ bỗng nhiên có cảm thán.
Cũng chính là loại cảm thán này, khiến cho lúc này mây đen Lôi Tông chấn động, đặc biệt dụ cho người khác chú ý. Nhất là sau một lần chấn động, ở trong sự đặc biệt kinh ngạc của tất cả tu sĩ Lôi Tông, mây đen Lôi Tông này lại có thể xuất hiện chấn động lần thứ hai!
Chấn động này còn có những tiếng nổ vang rì rầm vang vọng. Nhất thời mỗi một tu sĩ Lôi Tông đều la lên thất thanh.
- Thật sự chấn động!
- Không thích hợp!
- Tia chớp... Các ngươi nhìn những tia chớp kìa...
Ở trong những tiếng kêu đầy kinh ngạc, cũng có người chú ý tới bên trong mây đen, vốn mắt thường có thể thấy được từng tia chớp, lúc này rốt cuộc rõ ràng đã giảm ít một chút. Cũng không ít tia chớp lóe lên trực tiếp chui vào sâu bên trong mây đen.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho mỗi một đệ tử Lôi Tông dâng lên dự cảm không ổn mãnh liệt. Tại quan tài màu đen phía trên bầu trời, trong chớp mắt này, sắc mặt đám người Vân Lôi Tử và các Thiên Nhân đều biến hóa. Mỗi một người đều nhanh chóng hạ xuống.
- Chẳng lẽ lại là Bạch Tiểu Thuần!
- Đáng chết, không thể nào là hắn. Hắn cũng đã bị nhốt...
Ở trong sự hoảng sợ của mọi người ở nơi này, mây đen Lôi Tông lần thứ ba chấn động. Lần chấn động này còn mãnh liệt hơn, truyền ra những tiếng ầm ầm, vang vọng, rung chuyển cả bầu trời.
Cũng chính là vào lúc này, ở sâu bên trong mây đen này, tại trung tâm của Lôi Trì, Bạch Tiểu Thuần đang hét thảm, hắn đã triển khai tốc độ tới mức cực hạn. Về phần cấm chế mười trượng này, đã sớm tan vỡ. Nhưng bất luận tốc độ của Bạch Tiểu Thuần có nhanh thế nào đi nữa cũng không có tác dụng. Những tia chớp đến từ bốn phía xung quanh hắn bắt đầu từ mấy vạn, đã trở thành hơn mười vạn không ngừng công kích tới.
Thậm chí Bạch Tiểu Thuần cũng đã nhìn ra được, tốc độ của mình càng nhanh, những tia chớp bị hút tới lại càng nhiều. Nhưng hắn không dám dừng lại. Một khi dừng lại, hơn mười vạn tia chớp này sẽ nhấn chìm hắn.
Chỉ có điều chúng không ngừng lại. Những tia chớp này chỉ càng lúc càng nhiều. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần phát điên.
- Tại sao có thể như vậy được...