Sau khi Phùng Trần nghe được, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng. Đối với Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng càng lúc thêm căm hận.
Mắt thấy rơi vào tình trạng giằng co, ngay cả Bán Thần bắc mạch ở bên trong quan tài thủy tinh này, chính mắt nhìn thấy tất cả những điều này. Hắn thở dài một tiếng, xoa xoa mi tâm. Đối với Bạch Tiểu Thuần này, hắn cũng cảm thấy đau đầu không thôi.
Hết lần này tới lần khác lời Bạch Tiểu Thuần này nói, đều chiếm đạo lý. Hắn thật sự không có làm trái với sự giao hẹn...
- Cũng không nên giao hẹn cho hắn cái gì... Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp. Bạch Tiểu Thuần này nói không chừng còn có thể làm ra phong ba lớn hơn nữa.
Bán Thần bắc mạch nhíu mày, có lòng để cho Bạch Tiểu Thuần cút ra khỏi Vân Tông. Nhưng những lời này hắn lại nói không nên lời. Dù sao trước đó bắc mạch đã mạnh mẽ hạn chế hắn. Hiện tại lại để cho hắn rời đi. Chuyện này truyền đi, bắc mạch lại mất mặt.
Nghĩ tới đây, trong mắt Bán Thần bắc mạch có hàn quang lóe lên. Lần này hắn không hạ xuống Vân Tông, mà là truyền ra pháp chỉ của hắn!
- Từ đó về sau, ước pháp ngũ chươ ng, không cho phép ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông ta trồng hoa, trồng cỏ, nuôi thú, nuôi quỷ, luyện khí, luyện đan. Trồng tất cả các loại, nuôi tất cả các loại, luyện tất cả đều không được!
Giọng nói này giống như thiên lôi vang vọng, nổ lớn ở trong toàn bộ tông môn. Các tu sĩ Vân Tông cùng với Thiên Nhân bắc mạch lại không có trước cảm giác giống như lần đầu tiên nữa. Lúc này trong lòng mỗi người đều rầu rĩ. Bọn họ có thể tưởng tượng, sợ là không bao lâu nữa, còn có thể có ước pháp lục chươ ng, thất chươ ng...
Mà mỗi lần đều để Bạch Tiểu Thuần tìm được chỗ đột phá. Bọn họ mới trở lại phong tỏa. Cứ như thế nữa... Ở trong dự cảm của mọi người, sợ là không bao lâu nữa không phải bản thân Bạch Tiểu Thuần giết chết mình, mà chính là bắc mạch hoàn toàn bị hắn chơi cho hỏng.
Mọi người của bắc mạch đối với pháp chỉ của Bán Thần trong lòng có phần bất mãn. Bạch Tiểu Thuần cũng bất mãn. Hắn cảm thấy bắc mạch này thật là quá đáng. Lần này lại giao hẹn cho mình thêm một chươ ng.
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần biến đổi, hung hăng cắn răng một cái. Lần này hắn xem như là thật sự bất chấp mọi giá. Hắn ngẩng đầu đang muốn mở miệng, tranh thủ khiến cho Bán Thần này đang lúc phiền lòng, để mình rời khỏi bắc mạch.
Nhưng vào lúc này, đạo pháp chỉ thứ hai của Bán Thần cũng giống như thiên uy vậy ầm ầm hạ xuống.
- Thị vệ Thông Thiên Bạch Tiểu Thuần, mặc dù không làm trái với giao hẹn, nhưng lại hủy đi căn cơ của Vân Tông, chuyện này tội chết có thể tránh, nhưng tội sống khó tha. Giam giữ hắn ở trong lôi ngục của lôi tông, hạn chế tất cả tự do, kỳ hạn tới thời điểm Thông Thiên sứ giả rời khỏi!
- Nếu như có phản kháng, giết chết không cần luận tội!
Pháp chỉ trùng trùng điệp điệp, truyền khắp tông môn.
Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, vội vàng mở miệng hô to. Nhưng tiếng hô của hắn mới truyền ra, một lực mạnh trực tiếp từ bên trong quan tài thủy tinh bạo phát ra, hóa thành một bàn tay tia chớp cực lớn, không quan tâm Bạch Tiểu Thuần có nguyện ý hay không, một tay nắm lấy hắn sau đó trực tiếp tính đưa vào trong một đám mây đen trong những tia chớp vô tận đang được một bức tượng nâng lên!
Thời điểm bàn tay to biến mất, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần cũng biến mất.
Đám người Vân Lôi Tử tận mắt nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, nhất thời thần sắc phấn chấn. Mắt Phùng Trần cũng nhất thời sáng lên. Càng không cần phải nói tới những đệ tử Vân Tông đó, khi nghe được quyết định này của Bán Thần cùng với nhìn thấy được kết quả của Bạch Tiểu Thuần, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
- Cuối cùng đã đi!
- lôi ngục của Lôi Tông, cho dù là tu vi Bán Thần, ở bên trong cũng phải nhận cực hình bị thiên lôi luôn luôn công kích. Đây là do Bạch Tiểu Thuần hắn tự tìm lấy!
- Đã sớm nên như vậy!
Vân Tông hoan hô. Đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần đều thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm nhìn về phía lôi vân màu đen, khóe miệng bọn họ đều lộ ra nụ cười lạnh.
- Ngươi cho dù là có khả năng lật trời, ở bắc mạch ta cũng phải cúi đầu!
Trong mắt Vân Lôi Tử lộ ra vẻ châm chọc, còn có chút khuây khoả.
Cùng lúc đó, bên trong quan tài thủy tinh, chân mày Bán Thần bắc mạch cũng buông lỏng xuống. Hắn liếc nhìn mây đen lôi tông, thầm nghĩ đi xử lý như vậy, cùng lúc uy danh của bắc mạch không bị rơi xuống. Về phương diện khác, hắn không tin Bạch Tiểu Thuần này ở bên trong lôi lao, còn có thể làm ra được chuyện gì lớn nữa.
Dù sao năm đó lôi ngục bắc mạch này đã có thể giam giữ qua rất nhiều trọng phạm. Hiện tại tuy rằng phần lớn bên trong đều trống trải, có lẽ cho dù là Bán Thần ở bên trong, cũng phải chịu đủ hành hạ, càng không cần phải nói tới Thiên Nhân.
- Như vậy là có thể yên tĩnh.
Hai mắt Bán Thần lão tổ nhắm nghiền.
Cửu Thiên Vân Lôi Tông, hai bức tượng khổng lồ đưa tay nâng lên, một là Vân Tông màu trắng, một là Lôi Tông màu đen!
Lúc này, ở lúc này thỉnh thoáng có tia chớp xuyên qua bên trong mây đen Lôi Tông. Ở sâu bên trong mây mù, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần.
- Ta hận bắc mạch!
Những tiếng kêu thảm thiết mang theo sự đau khổ, còn có sự không cam lòng mãnh liệt. Nhưng bất luận Bạch Tiểu Thuần kêu gào thế nào, cũng không truyền ra được... Hắn ở bên trong lôi ngục này, đã bị giam giữ ba ngày.
Mà trong vòng ba ngày, Bạch Tiểu Thuần cũng tuyệt vọng. Hắn chỗ sâu bên trong mây đen, bốn phía xung quanh có vô số cấm chế. Những cấm chế này phong ấn tám phương, khiến cho phạm vi hắn có thể sống và di chuyển, không được quá kích thước chừng mười trượng.
Chỉ cần hắn vừa rời khỏi phạm vi mười trượng này, nhất thời từ bốn phía xung quanh lại có vô số tia chớp đánh xuống. Những tia chớp này thoạt nhìn lại kinh người. Từng cái có kích thước chừng lớn bằng cánh tay, ẩn chứa ý diệt sạch. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy sắc mặt cũng trắng bệch.
- Khinh người quá đáng!
Lúc này Bạch Tiểu Thuần run rẩy ngồi ở bên trong lôi ngục, nhìn trong mây đen bốn phía xung quanh thỉnh thoáng có từng tia chớp gào thét qua. Ở bên trong này, hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Chính là ở bên trong cảnh khốn cùng. Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy thời gian xui xẻo nhất trong cả cuộc đời mình, chính là hiện tại.
- Thật là quá đáng. Ước pháp tam chươ ng, ước pháp tứ chươ ng, ước pháp ngũ chươ ng... Điều này làm thì cũng thôi, còn đem ta giam lại.
Bạch Tiểu Thuần có cảm giác muốn phát điên. Hắn thử rất nhiều biện pháp, những đều vô nghĩa.