Loại chuyện vi phạm pháp tắc người mạnh là vua này, ở bắc mạch này, nơi nào cũng có thể thấy được. Mà một khi mình tới sát biên giới Vân Tông, thần thức Thiên Nhân trong nháy mắt lại tập trung tới.
Dường như chỉ cần hắn bước vào một bước, sẽ hạ xuống, giam giữ hắn.
Hắn thậm chí cũng không thể đi tu luyện. Thật ra ở bốn phía xung quanh hắn, bất kỳ thời khắc nào cũng tồn tại sóng dao động theo dõi. Một khi hắn tu luyện hấp thu linh lực thiên địa, sẽ làm trái lại với ước pháp tam chươ ng.
Hạn chế này, từ trước đến nay Bạch Tiểu Thuần chưa từng lĩnh hội qua. Trong lòng hắn ủy khuất đã sắp chịu không nổi. Thậm chí hắn cảm giác, chỉ sợ là mình cả đời này, một địa phương duy nhất, mình luyện đan xuống, sẽ không chỉ không có áy náy, ngược lại còn chờ mong nhiều chuyện ngoài ý hơn sẽ xuất hiện...
- Nhưng hết lần này tới lần khác... Những gia hỏa này cũng hạn chế ta luyện đan!
- Thế này còn có để cho người ta sống nữa hay không vậy!
Mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng có loại cảm giác giống như mình bị vây ở tuyệt địa. Đối với Cửu Thiên Vân Lôi Tông này, hắn đã giận dữ không có cách nào hình dung.
Nhưng hắn không có cách nào. Sáu vị Thiên Nhân liên thủ, hắn đánh không lại. Đối phương còn có Bán Thần lão tổ. Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể đi nhẫn nhịn.
- Ta nhịn!
Bạch Tiểu Thuần hung hăng nắm tóc một cái. Đời này hắn chưa từng khó chịu như vậy. Lúc này hắn thở dài một tiếng, ngồi ở chỗ đó, nhìn bầu trời xa xăm, cả ngày đờ đẫn ra.
Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, không có cách nào tu luyện. Bất Tử Huyết... cũng cũng không đủ sức sống để tu luyện.
Mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần ngoại trừ đờ ra, chính là đờ ra... Cho đến khi Đỗ Lăng Phỉ đến, nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần tóc tai bù xù, cả người đờ đẫn ra, rất không đành lòng.
- Tiểu Thuần, ngươi chờ một chút. Ở chỗ này ngàn vạn không nên gây chuyện. Lần này ta ra ngoài, đi hoàn thành nhiệm vụ phụ tôn ta giao phó. Ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng hoàn thành. Sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây.
Đỗ Lăng Phỉ nhẹ giọng mở miệng an ủi.
Bạch Tiểu Thuần vô tình gật đầu, không để ý tới Đỗ Lăng Phỉ, tiếp tục xem bầu trời xa xăm đờ người ra.
Đỗ Lăng Phỉ than nhẹ. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới xoay người rời đi, bay ra khỏi tông môn.
Thời gian trôi qua. Lại mấy ngày qua đi. Bạch Tiểu Thuần ở đây vẫn đờ người ra. Dần dần mấy Thiên Nhân bắc mạch phát hiện Bạch Tiểu Thuần ngoan ngoãn như vậy, đều hừ lạnh. Nhưng sự theo dõi lại không có giảm đi.
Bạch Tiểu Thuần không có cách nào không đờ người ra. Hắn thật sự cảm thấy, mình ở bắc mạch này, nếu như không đờ người ra, thật sự không biết nên làm gì. Hắn thậm chí không ngừng triệu hoán con rùa đen nhỏ. Nhưng con rùa đen nhỏ lại không có tin tức.
Về phần nữ hài nhi trong quan tài, Bạch Tiểu Thuần cũng không dám lấy ra. Thật ra, mỗi ngày hắn ở đây đều bị người ta theo dõi, rất không thuận tiện.
Ngày này, sau khi Bạch Tiểu Thuần đã ngẩn người ra nửa tháng, sắc trời đã đến lúc hoàng hôn. Nhìn chân trời màu đỏ sậm phía xa, Bạch Tiểu Thuần theo thói quen ngồi ngơ ngẩn, nhìn mặt trời lặn xuống, đang chuẩn bị nhìn mặt trăng dâng lên.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong đầu của hắn, trong giây lát lại có một tiếng thở dài nhè nhẹ, yếu ớt vang lên!
Theo tiếng thở dài, bên trong túi trữ vật của hắn lại có sóng dao động tản ra...
- Khí tức của nhà...
Những lời này vừa ra, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt ngừng lại. Nhưng hắn lại cứng rắn buộc mình thoạt nhìn vẫn dại ra. Trong đầu hắn lại dâng lên nghìn tầng sóng, trong lòng có chút kích động.
- Là nàng đang nói chuyện sao, Chân Linh!
Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có một chút do dự, ở trong đầu lập tức lại tản ra ý thức của mình.
Nhưng đợi hồi lâu, cũng không thấy có tiếng đáp lại. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lo lắng, suy nghĩ có nên mạo hiểm lấy ra quan tài xem một chút hay không? Mhưng vào lúc này, trong đầu của hắn lại một lần nữa có tiếng nói yếu ớt truyền đến.
- Là ta... Cám ơn ngươi, khiến cho ta lại cảm nhận được... khí tức của nhà...
Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ. Thật ra, trong khoảng thời gian này hắn đã buồn chán đến cực hạn. Lúc này đột nhiên phát hiện nữ hài nhi Chân Linh lại có thể thức tỉnh, trong lòng hắn càng kích động hơn, vội vàng truyền ra ý thức.
- Không có Bách Tức Đan, ngươi cũng có thể thức tỉnh?
- Thức tỉnh không phải là cơ thể của ta, mà là ý thức của ta... Bắc mạch, đã từng là nhà của ta. Khí tức ở đây có trợ giúp rất lớn đối với... tích lũy lâu dài, có thể thay thế dược hiệu của một viên Bách Tức Đan...
- Chỉ có điều, ý thức của ta cũng không có cách nào thức tỉnh quá lâu...
Giọng nói nữ hài nhi gián đoạn, vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.
- Khí tức của nhà? Ta từng nghe Linh Khê lão tổ nói qua, Linh Khê Tông đã từng chính là Nguyên Đầu Tông Môn của bắc mạch này... Là Hàn Môn.
Bạch Tiểu Thuần rất sợ đối phương lại ngủ say, vội vàng nói.
- Hàn Môn...
Nữ hài nhi dường như nở nụ cười, chỉ là tiếng cười kia có phần cay đắng, còn có phần hồi ức.
- Đúng vậy, Hàn Môn... đã từng là của ta. Thân là người đệ tử đầu tiên của Thiên Tôn, vì hắn chinh chiến Khôi Hoàng Triều, chém giết mấy vị Thiên Vương. Cho đến đuổi Khôi Hoàng Triều ra khỏi Thông Thiên Hà... Sau đó, ta lại vì hắn trấn thủ bắc mạch của khu vực Thông Thiên, sáng lập Nguyên Đầu... Hàn Môn ở bắc mạch!
Bạch Tiểu Thuần vốn chỉvì buồn chán, thấy nữ hài nhi thức tỉnh, suy nghĩ của hắn là hai bên nói chuyện một chút. Trên thực tế hắn cũng không có ý nghĩ đi thăm dò chuyện trước đây. Nhưng hắn lại không nghĩ ra, hắn chỉ nói một câu, bản thân không hề chuẩn bị, nữ hài tử này lại có thể lại nói ra như thế một chuyện bí ẩn giống như sấm sét vậy!
- A?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn chẳng thể ngờ được, nữ hài nhi lại là người đệ tử đầu tiên của Thiên Tôn. Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Hắn liên hệ chuyện bốn Đại Bán Thần của Nguyên Đầu Tông Môn, đều là đệ tử Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy, theo như lời nữ hài nhi nói, có tám chín phần là sự thật.
- Vậy nàng...
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, còn chưa nói hết.
- Là muốn hỏi, thân phận ta đã như vậy, vì sao Hàn Môn lại bị Cửu Thiên Vân Lôi Tông này thay thế được sao...
- Vậy dĩ nhiên là... ý của Thiên Tôn. Nếu không, Chu Đạo Nhất lúc đó tuy là Bán Thần, nhưng dựa vào hắn... Làm sao có thể là đối thủ của ta!