Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Trong lòng hắn rất bất mãn đối với hành vi của Tống Khuyết, sau khi nhìn thấy mình, giống như nhìn thấy ôn thần. Nhất là khi bên cạnh còn có người ngoài. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút mất mặt.
Tống Khuyết phiền muộn, trong lòng càng ủy khuất hơn. Hắn thật sự không muốn đối mặt với Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí hắn cảm thấy cho dù bị nhốt ở trong con mắt kia, hình như cũng tốt hơn so với gặp phải Bạch Tiểu Thuần. Tối thiểu ở trong đó chẳng qua là chịu thống khổ về thân thể. Mà ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn phải chịu là hành hạ tâm linh.
Nhưng Tống Khuyết không có cách nào mở miệng, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Trước đó, hắn sở dĩ lập tức xoay người lại chạy trốn, đó là phản ứng bản năng của hắn. HẮn căn bản cũng không có suy nghĩ xem như vậy có chính xác hay không.
Lúc này mắt thấy Bạch Tiểu Thuần còn đang bất mãn, Tống Khuyết kiên trì muốn giải thích một chút. Nhưng vào lúc này, Trương Đại Bàn cùng Tôn Ngô đều chạy đến. Tôn Ngô còn đỡ hơn một chút. Nhưng sau khi Trương Đại Bàn nhìn thấy Tống Khuyết, ánh mắt lien sáng rực lên. Nhất là sau khi nghe được Bạch Tiểu Thuần răn dạy như vậy, Trương Đại Bàn chỉ cảm thấy tinh thần run rẩy. Hắn chợt nhảy ra ngoài.
- Tiểu Thuần, Khuyết Nhi vẫn còn con nít. Hài tử này từ nhỏ đã hiếu thuận. Vừa rồi nhất định là hiểu nhầm. Ngươi đừng nói hài tử như vậy...
- Khuyết Nhi, không phải Bàn bá bá nói ngươi. Ngươi làm như vậy là không đúng. Tiểu cô phu của ngươi tới cứu ngươi, ngươi ngay cả một câu chào hỏi cũng không có. Chỉ có điều ta biết ngươi là một hài tử tốt biết sai có thể sửa. Nào nào nào, đi tới bái kiến tiểu cô phu của ngươi trước, sau đó trở lại bái kiến ta... Ta và tiểu cô phu của ngươi là huynh đệ, cũng là trưởng bối của ngươi.
Trong trong ánh mắt của Trương Đại Bàn có thể nhìn ra được sự hưng phấn trong lòng hắn. Lúc này trong lời nói của hắn còn lộ rõ sự chờ mong mãnh liệt.
Mặt Tống Khuyết nhất thời càng đen hơn. Hắn trừng mắt nhìn Trương Đại Bàn. Hắn chỉ cảm thấy một nghịch huyết nhảy vào trong đầu, toàn thân đều muốn phát nổ. Bạch Tiểu Thuần chiếm hắn tiện nghi thì cũng thôi. Hắn chỉ có thể nhịn. Hiện tại Trương Đại Bàn lại có thể cũng tới chiếm tiện nghi của hắn. Điều này khiến cho Tống Khuyết muốn phát điên.
Nhất là sau khi hắn nghĩ đến hình ảnh đám bằng hữu của Bạch Tiểu Thuần sau này nhìn nhấy mình, người người đều tự xưng bá bá, thúc thúc, Tống Khuyết đã cảm thấy trong đầu chấn động không ngừng.
- Trương Đại Bàn!
Một tiếng hét này, giống như Tống Khuyết muốn phát tiết phiền muộn trong lòng ra ngoài. Nhưng lời Trương Đại Bàn nói thật sự quá sắc bén. Cho dù Tống Khuyết không nguyện ý nghĩ tới, nhưng đầu óc lại không khống chế được, hiện ra từng cảnh tượng sẽ gặp phải bằng hữu của Bạch Tiểu Thuần.
- Bảo Tài thúc thúc... Thiên Hữu thúc thúc... Tiểu Muội cô cô... Thần Toán Tử thúc thúc...
Đối với Tống Khuyết mà nói, tất cả những điều này giống như thiên kiếp, khiến cho thân thể Tống Khuyết run rẩy. Tròng mắt hắn cũng đỏ lên. Hắn không dám đi trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần. Lúc này hắn trừng mắt với Trương Đại Bàn, miệng thở hổn hển, giống như một lời không hợp sẽ ra tay độc ác.
Nghe Tống Khuyết vừa hét lên như thế, Trương Đại Bàn nhất thời bị dọa cho giật mình. Hắn cũng có chút khẩn trương. Thật ra, Tống Khuyết ở bên trong Huyết Khê Tông đã xây dựng ảnh hưởng không nhỏ. Có thể tưởng tượng, ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, Trương Đại Bàn đối với hình ảnh Tống Khuyết gọi mình là bá bá, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Vì vậy hắn mới lấy ra dũng khí, lại mong đợi nhìn sang.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn cảm thấy mình chỉ chiếm một chút tiện nghi nho nhỏ mà thôi. Tại sao Tống Khuyết này lại phản ứng lớn như vậy.
Cảnh tượng như vậy cũng rơi vào trong mắt Tôn Ngô. Tôn Ngô thoáng ngẩn ra. Hắn thật sự không tìm hiểu tình huống thế nào. Ở trong mắt hắn, Bạch Tiểu Thuần chính là Thiên Nhân lão tổ.
Mà Tống Khuyết tu sĩ Nguyên Anh là vãn bối của Bạch Tiểu Thuần. Chuyện này ở trong suy nghĩ của Tôn Ngô, là chuyện rất tự nhiên...
- Thảo nào trước đó, sau khi Bạch tiền bối nghe được chuyện này, lại lo lắng như thế. Hóa ra đạo lữ của Bạch tiền bối, là cô cô của vị Tống đạo hữu này...
Tôn Ngô suy nghĩ sâu xa. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy cách làm này của Tống Khuyết hình như có chút không thích hợp.
- Bạch tiền bối lo lắng đến đây cứu hắn. Tống Khuyết này cũng không cảm kích thì thôi, còn xoay người rời đi. Cũng khó trách Bạch tiền bối tức giận...
Sau khi Tôn Ngô có phán đoán, đối với những lời lẽ này của Trương Đại Bàn, hắn mặc dù cảm thấy có chút chiếm tiện nghi, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được.
Vì vậy Tôn Ngô mỉm cười, nhìn Tống Khuyết một chút. Sau đó, trên mặt hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, mở miệng nói.
- Cuối cùng không phụ sự nhờ cậy của Tống đạo hữu. Tống đạo hữu cát nhân thiên tướng, hóa ra cùng Bạch tiền bối có quan hệ như vậy. Có thể trở thành vãn bối của Bạch tiền bối, chuyện này khiến cho Tôn mỗ cũng hâm mộ.
Tống Khuyết chỉ cảm thấy hết đường chối cãi. Trương Đại Bàn tới chiếm tiện nghi của mình. Tôn Ngô này cũng mở miệng nói như thế. Nhưng hắn lại không có cách nào phản bác. Nói như thế nào, Tôn Ngô cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn.
Tất cả những điều này khiến cho trong lòng Tống Khuyết ủy khuất tới cực điểm. Trong sự phiền muộn, loại cảm giác muốn phát điên này càng mãnh liệt hơn. Đến cuối cùng, hắn không nhịn được muốn hét lớn một tiếng để phát tiết. Nhưng không đợi tiếng hét này phát ra, Bạch Tiểu Thuần lại thở dài.
- Được, Đại Bàn ngươi cũng đừng khi dễ Khuyết Nhi nữa. Hài tử này cũng thật đáng thương.
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy dáng vẻ ủy khuất này của Tống Khuyết, trong lòng có chút không đành lòng.
- Khuyết Nhi, ngươi cũng đừng chạy một mình nữa, đi theo ta đi. Như vậy cũng có thể an toàn hơn rất nhiều.
Lời Bạch Tiểu Thuần nói truyền vào trong tai Tống Khuyết, Tống Khuyết có kích động muốn khóc. Thật vậy, Bạch Tiểu Thuần nói ra những lời này, chính là lời nói từ trong lòng của hắn. Sau loại cảm giác ủy khuất đến cực hạn, đột nhiên có người hiểu được, khiến cho Tống Khuyết cũng cảm động. Hắn đột nhiên cảm giác được,
Bạch Tiểu Thuần so với Trương Đại Bàn, rõ ràng đối xử tốt với mình quá nhiều.
Chỉ là cảm giác này vừa hiện lên, Bạch Tiểu Thuần mắt thấy Tống Khuyết cảm động, nói ra một câu nói tiếp theo, khiến cho Tống Khuyết lại suy sụp...
- Đừng kích động. Khuyết Nhi ngoan. Ta sẽ không để cho những người khác khi dễ ngươi.
Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình, vội vàng tiến lên an ủi, còn giơ tay lên xoa xoa đầu của Tống Khuyết.
- A a a a!