Trương Đại Bàn có cảm giác giống như nằm mộng. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn đầm lầy ở bốn phía xung quanh một chút, thần sắc cổ quái. Hắn đang suy nghĩ, có quỷ mới tin được lời Bạch Tiểu Thuần mới vừa nói. Hắn thật sự hiểu Bạch Tiểu Thuần rất rõ, biết trạng thái này của Bạch Tiểu Thuần có vài phần khoác lác rất lớn. Chỉ có điều cũng chính bởi vì hiểu rõ, trong lòng Trương Đại Bàn cũng không khỏi do dự.
- Mặc dù Tiểu Thuần thích nói khoác, nhưng sẽ không quá mức khoa trương. Hắn nói những tồn tại đang sợ bên trong đầm lầy này sẽ tránh... Chẳng lẽ lại là sự thật sao?
Trong lúc Trương Đại Bàn do dự, thần thức tản ra. Hai mắt hắn dần dần mở to. Hắn phát hiện bốn phía xung quanh nơi đây lại có thể hoàn toàn không có một chút sóng dao động sức sống nào.
Vì vậy, ở trong sự đắc ý của Bạch Tiểu Thuần, theo hai người không ngừng đi về phía trước, chấn động trong lòng Trương Đại Bàn càng lúc càng mạnh. Đến cuối cùng, hắn cũng trợn mắt hốc mồm. Bọn họ đi một đường đi tới, một khắc trước còn có thể phát hiện ra phía trước có vô số sóng dao động sức sống. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, giống như sau khi phát hiện bọn họ đến, trong nháy mắt chúng giống như bị xua đuổi, dường như phía sau tiếp phía trước bỏ chạy, chớp mắt lại biến mất không thấy bóng dáng
Điều này khiến cho Trương Đại Bàn phải rất nhiều lần quay đầu lại, ánh mắt đầy quỷ dị nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Như thế nào? Đại sư huynh, ta đã nói, ta đã rất nghiêm túc cảnh cáo bọn chúng. Hừ hừ, dám đánh lén đại sư huynh của ta, ta không tiêu diệt đầm lầy này đã xem như là có thiện tâm.
Bạch Tiểu Thuần càng thêm đắc ý. Trong lòng hắn rất phấn chấn. Hắn cảm thấy phương pháp Thần Sát này tuy có tai hại, nhưng trước đó hiệu quả thật sự khiến người ta thoả mãn.
Hắn chính là một người như thế. Bất kể gặp phải chuyện gì, bất kể ở trường hợp nào, đều có thể tìm chuyện vui cho mình... Bạch Tiểu Thuần.
Cứ tiếp tục như vậy, ở dưới sự chấn động kinh ngạc không ngừng của Trương Đại Bàn, hai người ở trong đầm lầy này, không gặp bất kỳ trở ngại nào. So với đi ở trong tông môn của bản thân còn muốn thuận lợi hơn. Bọn họ một đường đi về phía trước. Trong sự yên tĩnh này, trong sự an toàn này, khiến cho Trương Đại Bàn có nhiều lần, thần sắc đều hoảng hốt.
Nhất là có một lần, một con đỉa bỏ chạy không nhanh, bị Trương Đại Bàn một tay nắm lấy. Con đỉa kia cuối cùng run rẩy. Sau khi Bạch Tiểu Thuần tới gần, con đỉa kia phát ra tiếng thét chói tai, thậm chí giống như cầu xin tha thứ. Khi Trương Đại Bàn ngơ ngác buông tay, vèo một tiếng, con đỉa kia trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Còn có một lần, Trương Đại Bàn thấy được một con nhện kích thước giống như con nhện trước đây đánh lén mình. Con nhện này vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhất thời lại run rẩy, điên rồi chạy trốn...
Trên thực tế, Bạch Tiểu Thuần cũng không nghĩ tới, một đoạn đường xa như vậy, các hung vật kỳ dị bên trong đầm lầy này kỳ lại còn có thể vẫn sợ hãi đối với mình.
- Chẳng lẽ trước đó, thời điểm ta không có ý thức, vì đầm lầy này đặc biệt, cho nên tản ra huyết vụ... bao trùm quá lớn?
Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc. Trong sự mơ hồ, hắn cảm thấy chắc là như vậy. Chính hắn cũng không biết hấp thu bao nhiêu sức sống. Nhưng hắn cũng hiểu được, muốn ngưng tụ ra một giọt Bất Tử Huyết, cần tiêu hao cực kỳ khủng khiếp.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần cũng hít một hơi lạnh. Cũng may Vân Lôi Tử bị sợ vỡ mật. Bằng không tuy rằng Thần Sát cường đại khủng khiếp, nhưng ở dưới tình huống mình mất đi ý thức, đụng phải đối thủ lợi hại giảo hoạt một chút, mình ở dưới tình huống không có ý thức, có thể nói là trăm chỗ sơ hở.
Rất khoa trương là mấy ngày sau, hai người nhìn thấy được một đám sói gầy hung tàn. Chúng dựa vào tốc độ kinh người, đang bao vây tấn công một tu sĩ. Tu sĩ này chính là Tôn Ngô Long Đằng Quỷ Hải Tông nam mạch!
Nam mạch am hiểu biến hóa. Thời khắc này màu da xanh của Tôn Ngô đã biến thành màu nâu. Thậm chí thân thể đều thỉnh thoảng giống như hư ảo. Mỗi lần trở nên hư ảo, hắn dường như đều hóa thân trở thành một con rết cực lớn, dữ tợn muốn từ trong đàn sói gầy này chạy trốn.
Chỉ có điều, cho cho hắn liều mạng như thế nào, cũng vẫn không có cách nào chạy ra được. Đàn sói xung quanh hắn có chừng hơn ngàn con, bao vây hắn từng tầng. Xung quanh cũng không thiếu những thi thể. Hiển nhiên loại chuyện bao vây săn giết này đã tiến hành một khoảng thời gian.
Hơn nữa ở phía xa còn có một con sói đầu đàn. Con sói này giống như bộ xương khô, đứng ở nơi đó, trong mắt mang theo sự lạnh lùng tàn khốc cùng với nhìn bằng nửa con mắt. Trên người nó tản ra khí thế, có thể so với Thiên Nhân.
Trong lòng Tôn Ngô tuyệt vọng, cay đắng. Hắn biết lần này mình chạy trời không khỏi nắng. Sở dĩ đến nay đàn sói đói này còn chưa có giết chết mình, rõ ràng bởi vì chúng xem mình là mồi, muốn dẫn dụ những người khác đi qua.
Chỉ có điều hắn hiểu rõ, trừ phi là Thiên Nhân đến, nếu không ai tới gần, đều cứu không được mình. Nếu không phải như vậy, người tới gần mình đều sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Hắn không phải loại người vì mạng sống của mình, có thể hành sự không có nguyên tắc, không có điểm mấu chốt. Lúc này hắn sớm có quyết đoán. Sở dĩ hắn thường xuyên biến hóa ra thân con rết, chính là muốn dựa vào khí tức trên thân con rết tản ra, nhắc nhở tất cả người đi ngang qua cảnh giác.
Nhưng trong cục diện vô cùng nguy hiểm này, theo Bạch Tiểu Thuần cùng Trương Đại Bàn từ phía xa đi tới, đám sói đói cuối cùng mỗi người chợt run rẩy, thậm chí đều phát ra những tiếng kêu bi thương. Trong phút chốc, trên nghìn con sói đói thật như chó nhà có tang, trực tiếp bỏ chạy. Hơn nữa còn là cả đàn chạy nhanh.
Mà chạy nhanh nhất, chính là con sói đầu đàn kia, nó là kẻ đầu tiên nhận ra được Bạch Tiểu Thuần. Trong lúc run rẩy, nó hoàn toàn không có một chút do dự nào, trong nháy mắt lại nhanh chóng chạy trốn. Nhưng không đợi nó chạy đi thật xa, giọng nói của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên truyền ra.
- Ngươi lưu lại, tất cả những kẻ khác giải tản đi.
Theo lời Bạch Tiểu Thuần nói truyền ra, đám sói đói đang chạy nhanh, mỗi người run rẩy chợt chui vào trong đầm lầy. Trong nháy mắt... Bốn phía xung quanh hơn một nghìn con sói đói, chớp mắt chỉ còn lại một con.
Con sói đầu đàn kia run rẩy liên tục, sự lạnh lùng tàn khốc trong mắt đã bị sợ hãi thay thế. Nhưng rốt cuộc nó thật sự không dám chạy trốn đi, mà run lẩy bẩy nằm ở nơi đó, cố gắng khiến cho cái đuôi cứng đờ của mình, không ngừng lắc lư.