Lúc này, ở trong khu vực đầm lầy, vị thiên kiêu Nguyên Anh đại viên mãn Thạch Nghiêm ngạo nghễ vô cùng của tây mạch Thái Đấu Hám Nguyệt Tông đang lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Ở trong đầm lầy vô tận này, sắc mặt hắn tái nhợt, cẩn thận từng chút một đi về phía trước.
Áo của hắn đã bị rách. Thậm chí trên người cũng không thiếu vết máu. Từ sau khi bị truyền tống đến nơi đây, hắn tận mắt nhìn thấy cái chết ba lần. Trọng điểm... còn là những tồn tại giết người ẩn nấp ở bên trong đầm lầy này chính là một đám sinh linh giống như đỉa vậy. Bình thường, trong phút chốc mấy nghìn con đồng thời chen chúc tới. Trong nháy mắt bao trùm toàn thân của một tu sĩ. Sau một lần hít thở, khi những con đỉa này đều chui vào đầm lầy, lưu lại, chỉ có một cái xác khô không có một chút máu nào...
Thời điểm những cái xác khô này ngã xuống đầm lầy, bị chìm xuống, sẽ bị một ít tiểu trùng có hình dạng như sợi tơ, nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể của xác khô, giống như ở bên trong xây tổ...
Tất cả những điều này khiến cho vị thiên kiêu Thái Đấu Hám Nguyệt Tông này phải một đường không ngừng kinh hồn.
Không chỉ có hắn như vậy. Vị tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn của nam mạch Long Đằng Quỷ Hải Tông cũng như vậy. Vị Tôn Ngô kia toàn thân màu xanh, thoạt nhìn giống như lệ quỷ. Giờ khắc này hắn đang ở bên trong bình nguyên, nhìn xung quanh dường như mênh mông vô bờ. Nhưng thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy, đứng ở nơi đó... càng không dám hoạt động cho dù chỉ là một bước chân.
Hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu. Chung quanh hắn không ngờ tồn tại một đám muỗi kinh người, ước chừng hơn vạn con!
Những con muỗi này, mỗi một con đều có kích thước rất lớn. Lúc này chúng tạo thành một đàn vù vù bay nhanh ở trên thảo nguyên. Nếu không phải Tôn Ngô có bí pháp đặc biệt, khiến cho hắn chỉ cần không di chuyển, những con muỗi này sẽ không cảm giác được sự tồn tại của hắn, sợ là lúc này hắn đã sớm bị chềt rồi.
Cửu Thiên Vân Lôi Tông cũng vậy. Lôi Nguyên Tử, giống như hầu tử, đang ở bên trong rừng rậm. Nhưng sắc mặt hắn lại khó coi vô cùng. Trên trán hắn đầy mồ hôi. Hắn đang tăng tốc bỏ chạy. Phía sau hắn không ngờ có một đám hầu tử mắt đỏ. Bất kỳ một còn nào, dường như đều có lực lượng lớn vô cùng, đang hưng phấn truy kích.
Về phần đám người Trương Đại Bàn, Bạch Lân, Triệu Thiên Kiêu, Tả Đạo, Tống Khuyết đều như vậy. Bọn họ bị phân tán ở trong bốn khu vực, thần sắc lo sợ không yên, trong lòng run sợ.
Mức độ nguy hiểm ở nơi thí luyện này, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Nhưng lúc này cho dù bọn họ muốn rời khỏi, cũng không có cách nào làm được. Bọn họ chỉ có thể kiên trì, lấy bảo toàn tính mạng là việc chính!
Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần đang ở bên trong sa mạc triển khai tốc độ nhanh chóng, bay nhanh về phía trước. Đoạn đường này, hắn thấy được ở bên trong sa mạc vô tận có ít nhất bảy cơn bão cát ngập trời đang chuyển động, tràn uy áp lực, khiến cho hắn cũng không ngừng kinh hãi.
Nếu như chỉ là những thiên tai thì cũng thôi. Bạch Tiểu Thuần dựa vào thần thức Thiên Nhân, còn nhận thấy được ở dưới nền đất của sa mạc này không ngờ che giấu vô số chấn động. Những chấn động này cho hắn cảm giác tràn ngập sự hung tàn. Còn có vài chấn động như vậy, rốt cuộc có thể so với Thiên Nhân bình thường. Lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần bay nhanh trong không trung, nhưng hắn vẫn cảm nhận được, ở dưới sa mạc nơi này, những chấn động này có thể so sánh được với chấn động của Thiên Nhân, đang ở phía dưới cùng mình duy trì phương hướng giống nhau. Hiển nhiên là tự xem mình trở thành con mồi.
- Nơi thí luyện này Nguyên Anh căn bản cũng không thể bước vào. Ở chỗ này... Chỉ có tu vi Thiên Nhân mới có thể tạo được một ít tác dụng!
- Đáng chết. Sử dụng một vị trí đệ tử, có thể tập trung tu sĩ Nguyên Anh bốn mạch ở chỗ này. Thiên Tôn... Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
- Mà nơi đây... rốt cuộc là bí cảnh gì!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có phần lo lắng. Một mặt là lo lắng đối với đám người Trương Đại Bàn. Một phần khác lại là lo lắng cho Hầu Tiểu Muội.
Chỉ có điều nghĩ đến Hầu Tiểu Muội thân là thị vệ. Nói như vậy, ở trên phương diện an toàn hẳn là có thể đỡ hơn so với những tu sĩ bốn mạch bọn họ một chút.
Trong lòng hắn có chút thả lỏng, nhưng vẫn còn lo lắng. Hắn muốn nhanh chóng tìm được mọi người.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần đang nhanh chóng đi về phía trước, bỗng nhiên, tâm hắn chợt đập mạnh. Trong chớp mắt thân thể hắn triển khai lay Hám Sơn Tràng, có thể dùng tốc độ một cái chớp mắt bạo phát ra, giống như na di, trong chớp mắt đã xuất hiện ở cách nơi ban đầu đến trăm trượng.
Gần như ngay trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần giống như di chuyển trong chớp mắt, lao ra, trên mặt đất truyền đến vài tiếng nổ vang ngập trời. Có tám tàn ảnh trực tiếp từ trong mặt đất của sa mạc ầm ầm lao ra, phóng thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần đứng lúc trước.
Tám tàn ảnh này đều là màu đỏ. Lúc này, sau khi vồ hụt, Bạch Tiểu Thuần lập tức lại thấy rõ hình dáng của bọn chúng. Không ngờ đó là tám con quái vật khổng lồ giống như giòi bọ phóng đại vô số lần.
Mỗi còn đều có kích thước khoảng chừng mấy trăm trượng, toàn thân đầy dịch dính, màu đỏ, không có mắt. Toàn bộ phần đầu đều là cái miệng cực lớn của nó. Có thể thấy từ trong miệng bọn chúng lan tràn tới phần bụng là từng hàng răng sắc nhọn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!
Còn có một con trong đó, trên đỉnh đầu có một vòng sáng hư ảo màu đỏ, tản ra lực kỳ dị, khiến cho thân thể những con trùng này chỉ cần vặn vẹo, cũng khiến hư vô phát ra âm thanh giống như bị bị quật.
Mà nó tản ra sóng dao động cũng là cường hãn nhất, có thể so sánh với Thiên Nhân trung kỳ. Số còn sót lại cũng có thể so sánh với Thiên Nhân sơ kỳ. Lúc này trong khi cuồng bạo, dưới một đòn vồ hụt, bọn chúng lập tức chuyển động phương hướng, phát ra âm thanh gào thét, lại nhằm về phía Bạch Tiểu Thuần.
Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần có chút dồn dập. Nếu chỉ là tám con trùng này thì cũng thôi. Nhưng hắn lập tức lại nhận thấy được, theo tám con trùng này xuất hiện, mặt đất bên trong sa mạc, rốt cuộc có vô số sóng dao động từ bốn phương tám hướng đang nhanh chóng lao về phía bên này.
Sợ là không bao lâu nữa sẽ có nhiều con trùng khác đều lao ra.
Vừa nghĩ tới toàn bộ phía dưới sa mạc, tồn tại vô số những con trùng này, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại giật mình một cái, kinh hãi run sợ. Hắn cảm thấy mình rơi vào hang trùng. Lúc này thoáng một cái, hắn chợt nhanh chóng chạy trốn.