Khoảng cách gần như vậy, mùi thơm ngát trên người nàng nhất thời đem khiến cho hơi thởi của Bạch Tiểu Thuần càng thêm dồn dập hơn.
Giúp đỡ Bạch Tiểu Thuần sửa sang lại quần áo xong, Đỗ Lăng Phỉ nhìn thật sâu vào trong mắt Bạch Tiểu Thuần, biểu tình có chút phức tạp. Từ trong mắt nàng, Bạch Tiểu Thuần thấy được cuộc sống của nàng. Dường như cũng thân phận như vậy cũng không khiến cho nàng có cảm giác vui sướng cùng ưu việt như người tưởng tượng. Ngược lại có cảm giác vô cùng mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Ánh mắt như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến thời điểm ở dãy núi Lạc Trần, nghĩ đến năm đó hai người ở cùng một chỗ. Lời xưng hô thật lâu không có nói ra, cũng từ trong miệng hắn nhẹ nhàng truyền ra.
- Tiểu Đỗ Đỗ...
Ở một khắc khi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, thân thể Đỗ Lăng Phỉ run lên bần bật. Tiếng xưng hô này dường như khiến cho ký ức của nàng cũng trở lại quá khứ. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng khom lưng, ở bên tai Bạch Tiểu Thuần, giống như nỉ non, nói một câu.
- Tiểu Thuần... Cẩn thận... Hầu Tiểu Muội.
Nói xong, Đỗ Lăng Phỉ không để cho Bạch Tiểu Thuần nhìn vào hai mắt mình. Nàng xoay người, thoáng một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Tiểu Thuần, biến mất ở trong thiên địa...
Ở trong nháy mắt khi lời nói của Đỗ Lăng Phỉ truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, thân thể Bạch Tiểu Thuần hơi cứng đờ, sau đó trực tiếp lại ngây ngẩn cả người. Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía xa. Lấy tu vi của hắn, cho dù Đỗ Lăng Phỉ mượn lực của Thông Thiên Đảo rời đi, vẫn bị Bạch Tiểu Thuần nhìn thấu hình bóng.
Hắn có ý định đuổi theo hỏi cho rõ. Nhưng bóng người Đỗ Lăng Phỉ đã biến mất ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, tiến vào sâu bên trong Thông Thiên Đảo.
- Nàng nói những lời này là có ý gì... Bảo ta cẩn thận Hầu Tiểu Muội?
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy rằng không thích hợp, thậm chí có chút không rõ. Những lời này của Đỗ Lăng Phỉ rốt cuộc là thật hay là giả.
Nhưng bất kể như thế nào, chuyện Hầu Tiểu Muội được chọn thành chuẩn thị vệ của Thông Thiên Đảo, trước đó, lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nghe được, đã cảm thấy bất an. Lúc này nghe Đỗ Lăng Phỉ nói một câu này, hắn lập tức thấy càng lo âu hơn.
- Tại sao muốn ta cẩn thận Hầu Tiểu Muội?
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay khi nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, Hầu Tiểu Muội giống hệt với trong trí nhớ của hắn. Khi nhìn thấy mình, trong mắt là niềm vui bất ngờ, không giống giả vờ.
Chỉ là Đỗ Lăng Phỉ nói lời này, trước sau đều đang vang vọng ở bên tai Bạch Tiểu Thuần, khiến cho hắn không thể không cẩn thận suy nghĩ tìm hiểu. Dần dần hắn có chút phiền não. Thật ra, sau khi hắn đi tới Thông Thiên Đảo này, bao giờ cũng cảm thấy có chút bất an.
Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng. Hắn suy nghĩ, phải tìm một cơ hội, đi gặp Hầu Tiểu Muội một chút. Nhưng vào lúc này, thần sắc Bạch Tiểu Thuần thoáng động, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Không bao lâu, trong màn đêm có một đạo cầu vồng thận trọng lao nhanh về phía chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần.
Rất nhanh, cầu vồng kia đã đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần, thoáng một cái bước vào. Người vừa tới, âm thanh lại mang theo sự ngọt ngấy, giành trước tới.
- Tiểu Thuần ca ca!
Người này… chính là Hầu Tiểu Muội. Nàng vẫn mặc chiếc váy đỏ mặc ban ngày. Toàn thân nàng thoạt nhìn đặc biệt thanh tú mỹ lệ. Gương mặt nàng vốn trắng noãn, lúc này cũng vì vui sướng lại dâng lên một màu hồng nhuận. Đôi mắt đầy linh động, còn có tia sáng lưu quang kỳ dị tràn ngập.
Mặc dù vì một câu nói kia của Đỗ Lăng Phỉ, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên suy đoán. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, những suy đoán này lập tức đã bị hắn chôn vùi ở trong lòng. Hầu Tiểu Muội trước mắt này giống hệ như lúc ban ngày, cũng giống như trong trí nhớ của hắn, đó người tiểu muội từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, cũng rất thích dính vào bên cạnh mình... Giống như nữ hài nhà bên.
Không giống với lúc đối mặt cùng Đỗ Lăng Phỉ, sau khi nhìn thấy Hầu Tiểu Muội, Bạch Tiểu Thuần rất cao hứng, đứng dậy đưa hai cánh tay ra. Hắn trợn trừng mắt, cười xấu xa nói.
- Tiểu muội, đã lâu không gặp. Tới đây, tới đây. Để cho Tiểu Thuần ca ca ôm một cái.
Gương mặt Hầu Tiểu Muội vốn vui sướng hồng nhuận, lúc này theo những lời Bạch Tiểu Thuần nói ra, nhất thời có rặng mây đỏ bay lên. Sau khi nàng giận dữ trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần mộtcái, vẫn thông minh linh lợi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu ôm lấy Bạch Tiểu Thuần.
Lúc mới bắt đầu, nàng ôm cũng không mấy dùng sức. Mà sau khi ôm lấy, trong lòng nhiều năm tưởng niệm cùng một người ở Thông Thiên Đảo cô đơn, nhất thời lại từ trong lòng dâng lên, vô hạn khiến cho nàng càng thêm dùng sức, giống như muốn vĩnh viễn ôm lấy Bạch Tiểu Thuần, không cho hắn rời khỏi mình.
Cảm nhận mức độ Hầu Tiểu Muội ôm mình, nụ cười xấu xa trên mặt Bạch Tiểu Thuần cũng chậm chậm thu hồi. Thay vào đó là sự trìu mến. Hắn nhẹ nhàng thả tay xuống, xoa mái tóc đen của Hầu Tiểu Muội trong lòng, ngửi mùi thơn trên người nàng tản ra không giống với Đỗ Lăng Phỉ, tâm tư Bạch Tiểu Thuần cũng từ từ trấn tĩnh lại.
Trong đầu hắn hiện ra tình cảnh năm đó, khi lần đầu tiên gặp phải Hầu Tiểu Muội. Có thể nói Hầu Tiểu Muội mới là nữ hài đầu tiên khiến cho Bạch Tiểu Thuần chú ý. Thật ra bộ dạng của đối phương trắng trắng mềm mềm lại tràn đầy vẻ thanh thuần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần đang ngây thơ năm đó, trong lòng đã dâng lên sự yêu thích mà chính bản thân hắn khi đó cũng không biết thích.
Sau đó hắn càng thấy tính cách Hầu Tiểu Muội đối với những người khác giống như cây ớt nhỏ, đối với mình lại vô cùng khéo léo. Điều này làm cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý.
Lúc này ôm Hầu Tiểu Muội, Bạch Tiểu Thuần tinh tường cảm nhận được, Hầu Tiểu Muội trước mắt không có vấn đề gì, cũng không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ giống như năm đó.
- Tiểu Thuần ca ca, ca ca vừa đi chính là nhiều năm như vậy...
Hầu Tiểu Muội ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần, lời nói ra, tâm tình cũng có chút hạ xuống.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng lôi kéo Hầu Tiểu Muội ngồi ở một bên, an ủi. Thậm chí hắn nói với nàng chuyện mình ở Man Hoang. Mặc dù không có nói ra tất cả, nhưng lại tìm một ít chuyện thú vị. Dần dần tâm tình Hầu Tiểu Muội cũng khá hơn nhiều. Tiếng cười như chuông bạc cũng thỉnh thoảng truyền ra.
- Ta mới không tin ca ca ở Man Hoang, Thiên Nhân cũng phải nhìn ánh mắt của ca ca.
Hầu Tiểu Muội che miệng cười nói.
Nghe được Hầu Tiểu Muội lại có thể nghi vấn mình, Bạch Tiểu Thuần lập tức mặc kệ, trợn mắt, chợt vỗ mạnh xuống ngực.