Bọn họ tiếp xúc qua Thiên Nhân. Đó đã từng là lão tổ tông môn của bọn họ, chính là Thiên Nhân. Cũng chính là bởi vậy, bọn họ mới biết rõ ràng, cho dù là lão tổ của bọn họ năm đó, cũng đều làm không được điểm này!
Đây chính là... Lôi kiếp!!
Cho dù đối với Thiên Nhân mà nói, chỉ là lôi kiếp của Nguyên Anh, cũng vẫn là tai họa lớn thiên địa. Người tầm thường hoàn toàn không thể lay động được. Điều này đại biểu cho lực lượng vô thượng của mảnh thiên địa này.
Nhưng hiện tại... Bạch Tiểu Thuần lại có thể mở miệng nuốt vào!
Tâm thần bọn họ chấn động. Đồng thời, bọn họ không chú ý tới trong những bạn đồng hành bên cạnh, có mấy người thở gấp, lại càng mạnh mẽ hơn bọn họ.
Mấy người này chính là đám người Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Lân!
So sánh với những Nguyên Anh cùng vùng trung du đó, Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Lân tiếp xúc với Thiên Nhân, không thể nghi ngờ là càng nhiều hơn. Bản thân sư tôn của bọn họ, tổ phụ của bọn họ chính là Thiên Nhân. Tai xông mắt nhuộm, hiểu rõ của bọn họ đối với Thiên Nhân tất nhiên cũng là tối đa.
Nhưng càng như vậy, thời khắc này tâm thần bọn họ lại càng không thể bình tĩnh. Vẻ không có cách nào tin tưởng được lại càng đặc biệt rõ ràng. Bởi vì không có tu sĩ Nguyên Anh nào hiểu rõ về Thiên Nhân hơn so với bọn họ. Cho dù là đám người Bạch Trấn Thiên, Trần Hạ Thiên, cũng không làm được điểm này!
Có thể trực tiếp cắn nuốt kiếp vân, sợ là chỉ có Bán Thần lão tổ mới có thể!
Trên chiến thuyền vô số người bị chấn áp còn đang cảm giác như nằm mộng. Trên trời cao, gương mặt Bạch Tiểu Thuần nuốt kiếp vân xong, cũng từ từ biến mất. Trong gian phòng của Trương Đại Bàn trên chiến thuyền, Bạch Tiểu Thuần ngồi ở chỗ đó khoanh chân hộ pháp cho Trương Đại Bàn, lúc này hai mắt chậm rãi mở ra.
Trong mắt của hắn chớp động, thoáng có một ít kinh ngạc khác thường còn có một tia cổ quái. Lúc này hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên qua chiến thuyền, trực tiếp nhìn về phía trời cao.
- Là Hạo nhi đang giúp ta sao?
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Trên thực tế từ trước đây hắn chế luyện Nhị Thập Nhất Sắc Hỏa, không xuất hiện thiên kiếp, hắn đã có suy đoán.
Mà thiên kiếp vừa rồi, nhìn như kinh người, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, hắn lập tức liền phát hiện ra, lực cuồng bạo bên trong lôi kiếp này lại có thể nhanh chóng tự mình chuyển hóa thành linh lực thiên địa lại có thể bị hắn hấp thu.
Lúc này mới khiến cho hắn vừa rồi sửng sốt, thần sắc cổ quái. Hắn thử hút một cái, nhất thời lực lượng thiên địa dồi dào này liền trực tiếp bị hắn nuốt xuống. Giờ khắc này nó vận chuyển ở trong trong cơ thể, đang nhanh chóng bị hắn hấp thu.
Thậm chí chỉ là một nuốt như thế, Nhật Nguyệt Trường Không Quyết của hắn lại vận chuyển. Mặc dù còn không có hoàn toàn tu luyện xong tầng thứ nhất, lại nhảy một bước dài, tiết kiệm cho Bạch Tiểu Thuần chí ít mấy chục năm tu hành.
Tất cả những điều này, khiến cho hắn không thể không liên tưởng đến, Minh Hoàng, đệ tử của mình nắm trong tay sinh tử luân hồi của mảnh thế giới này... Hình như cũng chỉ có hắn, mới có thể làm được điểm này.
- Đáng tiếc, chuyện này cho dù là Hạo nhi, chắc hẳn cũng không thể thi triển ra nhiều lần. Nếu không, sau này ta tu hành, chẳng phải là muốn tới thì tới sao?
Bạch Tiểu Thuần có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp. Hắn cảm thấy bản thân mình năm đó nhận được một đồ nhi tốt.
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang xúc động, lúc này trong lòng những tu sĩ Nguyên Anh trên chiến thuyền đó đối với Bạch Tiểu Thuần, dâng lên cảm giác kính nể còn mãnh liệt hơn so với trước đây vô số lần. Tuy chậm chậm tản đi, nhưng cảnh tượng cắn nuốt kiếp vân này lại vĩnh viên in vào trong lòng bọn họ.
Về phần Trương Đại Bàn, cũng vì Bạch Tiểu Thuần nuốt lôi kiếp, lúc này hắn thuận lợi đột phá tu vi. Ở trong cơ thể hắn, một khí tức Nguyên Anh đang không ngừng tản ra. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn qua một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn nhìn thấu, hiện tại Trương Đại Bàn đã không có gì đáng lo nữa. Chỉ cần săn sóc ân cần một ít thời gian, tu vi Nguyên Anh hoàn toàn vững chắc, liền có thể kết thúc tu hành.
Lúc này tâm tình sung sướng, sau khi Bạch Tiểu Thuần bố trí cấm chế bảo vệ ở bốn phía xung quanh Trương Đại Bàn xong, hắn nghênh ngang ra khỏi phòng, đến trên boong thuyền của chiến thuyền. Trên đường đi, tất cả tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy hắn, trong mắt đều mang theo sự tôn kính đối với cường giả, lập tức bái kiến.
Bạch Tiểu Thuần vốn cao hứng vì Trương Đại Bàn đột phá tu vi thành công. Mắt nhìn thấy bọn họ như vậy, tâm tình hắn càng tốt hơn.
- Đồ nhi này của ta thật sự không tệ. Không chỉ giúp ta tăng nhanh tốc độ tu luyện, còn làm cho tất cả mọi người ở đây đều tôn sùng đối với ta rất đầy đủ. Đơn giản là quá hiểu ta!
Trong lúc đắc ý, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy thời tiết ngày hôm nay tốt một cách khác thường. Lúc này hắn đứng ở trên boong thuyền, khóe mắt đảo qua, nhìn thấy được cách đó không xa Tống Khuyết từ tầng thứ hai vừa muốn đi xuống, nhưng bởi vì nhìn thấy mình, lại lập tức muốn né tránh.
- Khuyết nhi, tới đây tới đây. Ngày hôm nay tiểu cô phu cao hứng, dẫn ngươi đi câu cá.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng. Tốc độ âm thanh truyền ra tất nhiên phải nhanh hơn nhiều so với tốc độ Tống Khuyết lui về phía sau.
Bước chân Tống Khuyết dừng lại. Hắn cảm thấy phiền muộn vô cùng. Mấy ngày qua hắn đều đang tránh né Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, lần này mình đi ra, lại còn bị Bạch Tiểu Thuần thấy được.
Lúc này hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại không dám không nghe. Tống Khuyết chỉ có thể buồn bực đi ra, đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần không đi lưu ý tới tâm tình của Tống Khuyết. Lúc này hắn hít một hơi thật sâu, thân thể thoáng một cái, trực tiếp lại từ trên chiến thuyền bay ra. Tay phải hắn giơ lên, ấn một cái về phía Thông Thiên Hải bên dưới. Nhất thời nước biển cuồn cuộn, trực tiếp lõm xuống. Vì nó lõm xuống quá nhanh, khiến cho hơn mười hải ngư, chưa kịp lặn xuống, trực tiếp đã bị Bạch Tiểu Thuần cách không chộp lấy, bắt tất cả qua. Hắn phất tay, ném những hải ngư này tới trên chiến thuyền.
Những hải ngư này sinh hoạt ở bên trong Thông Thiên Hải, mỗi một hải ngư đều có lực lượng kỳ dị. Đối với tu sĩ mà nói, chúng là vật càng đại bổ. Cho dù tâm tình Tống Khuyết chịu áp lực, nhưng khi nhìn thấy những hải ngư này, tim hắn cũng đập thình thịch. Không cần Bạch Tiểu Thuần triệu hoán, hắn lập tức ra tay giúp đỡ, bắt lấy từng con.
Những tu sĩ khác ở bốn phía xung quanh, mỗi người đều quen mắt. Nhưng bởi vì ngại uy thế của Bạch Tiểu Thuần, lúc này bọn họ có vẻ có chút do dự.