Hắn là người mạnh nhất trên chiếc chiến thuyền này. Lời của hắn, cho dù đệ tử trên thuyền không muốn, cũng chỉ có thể tuân theo. Trong phút chốc, chiếc chiến thuyền này chợt dừng lại.
Lúc này đệ tử bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông đều đang phấn chấn hoan hô. Nhưng thờiđiểm bọn họ còn đang kích động còn đang sôi trào, bỗng nhiên, không biết ai là người đầu tiên nhìn thấy chiếc chiến thuyền này dừng lại. Hắn nhất thời kinh ngạc kêu lên thất thanh.
- Mọi người mau nhìn kia. Tại sao chiếc chiến thuyền lại dừng lại như vậy!
- Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?
- Hắn sẽ không đi...
Rất nhanh, có càng nhiều người nhìn nhận thấy được chiến thuyền dừng lại. Trong phút chốc, Tinh Không Đạo Cực Tông nhất thời lại yên tĩnh. Vô số ánh mắt mang theo sự lo được lo mất, đồng thời nhìn về phía chiến thuyền, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Mà giờ khắc này trên chiến thuyền, Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó nhìn Tinh Không Đạo Cực Tông phía xa. Khi thấy không còn nghe được những tiếng hoan hô cùng tiếng chiêng trống, Bạch Tiểu Thuần lại vội ho một tiếng.
- Xem ra tất cả mọi người luyến tiếc ta. Thôi đi, thôi đi, quay thuyền trở về, ta cùng bọn họ nói lời từ biệt một chút.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình là một người rất biết lễ phép. Lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, nói ra lời này. Vừa nghe vậy, đám người Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Lân lập tức đưa mắt nhìn nhau...
Mà chiếc chiến thuyền này đã theo mệnh lệnh của Bạch Tiểu Thuần, từ từ... Một lần nữa quay trờ về phía Tinh Không Đạo Cực Tông...
Cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến cho các đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông trực tiếp muốn bùng nổ. Thần sắc mỗi người đại biến, tâm thần cũng có thiên lôi vang vọng.
- Hắn... Hắn tại sao lại quay trở lại?
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao có thể như vậy được.
- Đều tại các ngươi. Lúc trước quá kiêu ngạo, hiện tại hắn không đi. Làm sao bây giờ đây!
Trong lúc mọi người ở đây vô cùng khẩn trương, lo lắng không ngừng. Bỗng nhiên, từ trên Tử Sắc Thải Hồng chỗ cao nhất này, truyền đến âm thanh gần như rít gào của Bán Thần lão tổ Tinh Không Đạo Cực Tông.
- Bạch Tiểu Thuần, chậm trễ nữa, chính là muốn tìm đường chết. Ngươi rốt cuộc có đi hay không?
Âm thanh này thật giống như từng trận thiên lôi, ầm ầm nổ vang ở trong trời đất này, khiến cho trời cao biến hóa, phong vân chuyển động. Thông Thiên Hải cũng dâng lên sóng lớn. Bạch Tiểu Thuần bị chấn động tới mức hai lỗ tai đau đớn, thân thể cũng có chút run rẩy.
- Ta chẳng qua là muốn cùng mọi người cáo cá biệt mà thôi... Thôi đi thôi đi. Thay đổi phương hướng, mục tiêu là Thông Thiên Đảo.
Bạch Tiểu Thuần bĩu môi vội vàng hô to. Trong lòng hắn dâng lên sự xúc động vô hạn.
Nhưng hắn lại không có cách nào. Hắn cảm thấy mình đánh không lại vị Bán Thần lão tổ kia. Lúc này hắn chỉ có thể thở dài, sử dụng ánh mắt lặng lẽ nhìn Tinh Không Đạo Cực Tông, xem như là cáo biệt.
Rất nhanh, chiếc chiến thuyền này lại thay đổi phương hướng, một lần nữa lao về phía sâu bên trong Thông Thiên Hải, càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở cuối tầm mắt.
Cũng chính là lúc đó, xác định Bạch Tiểu Thuần đã đi thật, đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông cuối cùng cũng thả lỏng, thở ra một hơi. Mỗi người lại kích động.
Vào giờ phút này Bạch Trấn Thiên bế quan cũng kết thúc. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy thiên địa này tốt đẹp như thế. Lúc này hắn mỉm cười đi ra khỏi chỗ ở.
Còn về Lý Hiển Đạo. Mặc dù quan hệ giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần đã hòa hoãn. Nhưng thời gian Bạch Tiểu Thuần ở đây, hắn vẫn cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. Lúc này hắn chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng. Cảm giác lâu ngày không thấy, lại hiện lên.
Mà hiện tại Trần Hạ Thiên tán tu ở bên ngoài, cũng đã biết chuyện Bạch Tiểu Thuần rời khỏi đây. Hắn cũng kích động.
- Gia hỏa đáng chết này, cuối cùng đã đi!
Trần Hạ Thiên hít một hơi thật sâu, trong lòng dào dạt phấn chấn. Thoáng một cái, hắn lao thẳng đến chỗ Tinh Không Đạo Cực Tông.
Trên Thông Thiên Hải, gió êm sóng lặng. nước biển màu vàng cho dù là đêm tối, cũng sẽ khiến cho tu sĩ nhìn lại, có một phen phong cảnh khác. Nhất là lần này đi, không phải giống như thiên kiêu Tinh Không Đạo Cực Tông năm đó đi vào chiến trường. Cho nên ở trong lòng những tu sĩ Nguyên Anh trên chiến thuyền, phần lớn đều tương đối vững vàng.
Thậm chí giữa bọn họ còn có ý muốn qua lại quan hệ thân thiết. Dù sao lần này Thiên Tôn thu đồ đệ, bọn họ cần đối mặt với rất nhiều người. Đó là những người xa lạ ở trong ba mạch khác chưa từng gặp mặt. Thậm chí ở trên phương pháp công pháp, ở trên thói quen sinh hoạt đều hoàn toàn không giống nhau.
Bởi vậy, nếu đoàn kết với nhau, chuyến đi này sẽcàng thuận lợi hơn một chút. Nhưng mọi người đều là người của Thông Thiên Hà Đông Mạch. Cho dù thật sự có người có thể trở thành đệ tử của Thiên Tôn, đều hy vọng là người của khu vực mình, mà không phải là tu sĩ của ba mạch khác.
Đồng thời, những tu sĩ Nguyên Anh này đều cực kỳ cung kính đối với Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là một cảnh tượng trước khi đi Tinh Không Đạo Cực Tông, khiến cho trong lòng bọn họ chung quy có chút bất an. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám đi chủ động thăm hỏi Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy buồn chán. Trước đây, thời điểm hắn đi Trường Thành, tốn gần nửa năm. Hiện tại nơi cần đi là Thông Thiên Đảo, dựa theo thời gian tính toán, cũng không chỉ nửa năm.
Thời gian dài như vậy, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ mình chắc hẳn nên tìm chút chuyện để làm. Việc đầu tiên phải làm, chính là giúp đỡ Trương Đại Bàn đột phá tu vi.
Dù sao chỉ cần đột phá, Trương Đại Bàn có thể tham gia thí luyện Thiên Tôn thu đồ đệ. Nếu như không đột phá, hắn cũng chỉ có thể chờ sau khi những người khác kết thúc thí luyện, cùng nhau theo trở về.
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần lập tức đi tới gian phòng của Trương Đại Bàn. Lấy quan hệ giữa Trương Đại Bàn với hắn, Bạch Tiểu Thuần tất nhiên làm chủ cho hắn gian phòng thật sự không tệ. Cũng chính là phòng lớn tầng thứ hai hắn đã ở năm đó.
Thời khắc này Trương Đại Bàn đang đứng ở ngoài hiên của gian phòng, nhìn Thông Thiên Hải ở phía ngoài, tâm tình rất kích động.
Cả đời này, địa phương xa nhất hắn đi tới, chính là từ một đạo Linh Khê Tông của Nghịch Hà Tông. Sau đó là Tinh Không Đạo Cực Tông. Hiện tại cuối cùng hắn đi ra khỏi Thông Thiên Hà Đông Mạch, tâm tình rất phấn chấn.
Trên thực tế năm đó, thời điểm đám người Bạch Tiểu Thuần đi Trường Thành. Mặc dù hắn đang bế quan. Nhưng hắn cũng biết mình không tư cách đi cùng. Trong lòng hắn ít nhiều có chút phiền muộn tiếc nuối. Ở sâu trong lòng của hắn cũng cất giấu một mơ ước.
- Đi đường thật xa, nhìn càng nhiều thiên địa!