Nghĩ lại cũng biết, hắn hiểu cao tầng Man Hoang đã biết rõ thân phận của mình, biết rõ Bạch Hạo là đệ tử của mình, mình sớm muộn gì cũng rời đi.
- Chỉ cần cao tầng biết rõ là có thể, hừ hừ, có cơ hội lại đi tìm Đại Thiên Sư, chỉ sợ hiện tại hắn không muốn gặp ta, còn có Cửu U Vương, ta sẽ bảo đệ tử thu thập hắn.
- Như vậy nếu ta ở lại Man Hoang chẳng phải là an toàn hơn?
Bạch Tiểu Thuần vừa có suy nghĩ như vậy liền rung động, lại nhớ tới mình không thể bỏ Nghịch Hà Tông, hắn có ràng buộc trong Man Hoang, còn có Nghịch Hà Tông, hắn có ràng buộc với Lý Thanh Hậu, Hầu Tiểu Muội, Tống Quân Uyển, Trương Đại Bàn... Nghĩ tới đây trong lòng hắn nhớ gương mặt của mọi người.
- Rời đi thật lâu!
Bạch Tiểu Thuần than thở, sau nửa ngày hắn ý thức được mình trên thực tế không có tình cảm gì với khu vực Thông Thiên Hà, hắn chỉ có tình cảm với Nghịch Hà Tông.
- Bỏ đi bỏ đi, nên quay về Nghịch Hà Tông thôi, nếu thật gặp được chuyện không bỏ thì nghĩ biện pháp dẫn Nghịch Hà Tông tới Man Hoang...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền sờ túi trữ vật, trong đó có lệnh bài của người thủ lăng tặng, nó giúp hắn đi lại trong Sinh Mệnh Cấm Khu.
- Trước khi đi cần xử lý vài việc, chẳng qua hiện nay ta cũng không nên sử dụng bộ dạng của đệ tử.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, cố tình cải biến thành gương mặt khác nhưng nghĩ tới thân phận của mình hiện tại cao như vậy, Bạch Tiểu Thuần dứt khoát ngạo nghễ ngẩng đầu hất tay áo tháo mặt nạ xuống.
Hắn sử dụng dung mạo chính thức của mình.
- Chu Nhất Tinh theo ta nhiều năm như vậy, hôm nay ta phải đi cũng nên có an bài với hắn.
- Còn có Tống Khuyết, dù sao ta cũng là dượng của hắn, cũng phải mang hắn đi.
- Vự Quỷ Vương...
Bạch Tiểu Thuần cũng muốn đi cáo biệt Cự Quỷ Vương nhưng lại nghĩ tới Hồng Trần Nữ liền nhức đầu, hắn thở dài một phen.
- Bỏ đi, lão ca, chúng ta gặp nhau sau.
- Bạch Tiểu Thuần ta đến Man Hoang nhiều năm như vậy, nhấc lên gió tanh mưa máu, có được thân phận vô thượng, hiện tại sắp rời đi... Không có long trọng gì cả.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn chắp tay sau lưng, nội tâm hắn có cảm giác không tên, loại cảm giác này làm hắn trở nên thần bí.
Tự say mê một phen, Bạch Tiểu Thuần cũng truyền âm với Chu Nhất Tinh, bảo hắn đi tới Minh Hà cấm địa, Chu Nhất Tinh hôm nay đang ẩn nấp trong thành Cự Quỷ, hắn thu được truyền âm của Bạch Tiểu Thuần liền sững sờ, tim đập đập nhanh, hắn ẩn ẩn hiểu rõ Bạch Tiểu Thuần sắp đi.
Hiển nhiên đệ tử Bạch Tiểu Thuần hôm nay đã trở thành Minh Hoàng, như vậy trơớc khi đi bảo mình đi qua đã có ý nghĩa rõ ràng.
Nghĩ tới đây Chu Nhất Tinh vô cùng kích động, hắn có cảm giác đây chính là lựa chọn mấu chốt nhất trong đời của mình.
Mang theo chờ mong, mang theo phấn chấn, Chu Nhất Tinh lập tức xuất phát, trước khi đi hắn cũng thu Tống Khuyết vào trong túi trữ vật sau đó đi tới Minh Hà cấm địa.
Trong quá trình chờ đợi Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần không có rời khỏi Minh Hà cấm địa, hiện tại sắc trời đã tối, hắn dứt khoát ngồi xuống nghĩ đến những gì mình trải qua trong Man Hoang, hắn lại nhớ tới Nghịch Hà Tông, tất cả suy nghĩ quanh quẩn trong nội tâm.
Trong bất tri bất giác đã rạng sáng, bốn phương có nhiều sương mfu, khí tức tử vong xuất hiện, Minh Hà... Lại hiển lộ tại nơi này, nước sông bốc lên, Bạch Tiểu Thuần lao nhanh về phía đường sông.
Nhìn nước Minh Hà, Bạch Tiểu Thuần lần đầu cảm thấy thân thiết, bởi vì hắn ẩn ẩn cảm thấy trong nước sông có khí tức đệ tử của mình, khí tức này càng lúc càng nồng nặc, trong Minh Hà trước mặt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện thân ảnh Bạch Hạo.
Không mang đế quan, cũng không có mặc đế bào, hắn như đang đi tản bộ tới gần Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt hắn xuất hiện đã mang theo không bỏ và tôn kính, hắn tới bên cạnh và cúi người chào Bạch Tiểu Thuần.
- Sư tôn!
Bạch Tiểu Thuần nhìn đệ tử hiện thân, nhìn tôn kính và không bỏ trong mắt hắn, Bạch Tiểu Thuần hiểu đệ tử cũng không vì trở thành Minh Hoàng mà sinh ra nửa điểm biến hóa.
- Trở thành Minh Hoàng cảm giác như thế nào?
Bạch Tiểu Thuần cười tủm tỉm nói ra, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn khi Bạch Hạo xuất hiện, hắn hiểu Bạch Hạo, nếu như đối phương không có xuất hiện ở trước mặt mình thì hắn mới cảm thấy kỳ quái.
- Còn phải đi theo thủ lăng tiền bối học tập, rất nhiều thần thông dùng Minh Hà thi triển nhưng đệ tử chưa nắm được.
Bạch Hạo lên tiếng, trong mắt không bỏ càng ngày càng nhiều, hắn muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị Bạch Tiểu Thuần khoát tay ngăn cản.
- Ngươi nên tôn trọng thủ lăng lão gia gia giống như tôn trọng vi sư.
- Ở chỗ thủ lăng lão gia gia nên học tập làm sao trở thành Minh Hoàng thật giỏi.
- Đáng tiếc vi sư phải đi, bằng không ta còn muốn truyền thụ thần thông nhất mạch của chúng ta cho ngươi.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, trên thực tế hắn cũng không bỏ Bạch Hạo ở đây.
Bạch Hạo trầm mặc, hắn nhìn sư tôn trước mặt, trong đầu nhớ lại những việc ở cạnh nhau, hắn biết rõ đối với sư tôn mà nói, trở lại khu vực Thông Thiên Hà trở lại tông môn chính là ý định ban đầu của sư tôn.
- Sư tôn, trên đường cẩn thận... Khu vực Thông Thiên Hà không như nơi đây, ta sẽ mau chóng nắm giữ thần thông, cũng sớm có thể chu du thế gian!
Bạch Hạo thở sâu, hắn kiên định lên tiếng.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, hai người cũng phải chia tay, trong lần nói chuyện này Bạch Tiểu Thuần dặn dò Bạch Hạo phải làm Minh Hoàng thật tốt, mà Bạch Hạo lại lo lắng Bạch Tiểu Thuần trở về khu vực Thông Thiên Hà an toàn, không ngừng nói ý định của mình.
GIống như hai sư đồ gặp phải vấn đề lúc trước, sau khi hai bên nói với nhau xong, Bạch Hạo lại nói:
- Sư tôn, Triệu Hùng Lâm, Lưu Dũng và Trần Hảo Tùng, bọn chúng nhiều lần bất kính với sư tôn, ta sẽ làm hai người này hối hận.
- Về phần... Hứa San sư mẫu, Trần Mạn Dao sư mẫu, còn có Chu Tử Mạch sư mẫu... Ta sẽ trông nom giúp sư tôn, nếu như có kẻ ác ý với bọn họ thì ta sẽ ra tay.
- Còn có Cự Quỷ Vương... Đệ tử cũng sẽ chiếu cố hắn.
- Về phần những thiên kiêu kia, như đám người Chu Hoành, bọn chúng dám nhiều lần khiêu khích, sư tôn yên tâm, ta sẽ không để bọn chúng sống khá giả!
Bạch Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn nhớ rõ những kẻ từng trêu chọc sư tôn hoặc là có ân với sư tôn, tất cả hắn đều nhớ trong lòng.
Nếu đổi thành kẻ khác làm sư tôn có lẽ sẽ bày ra bộ dạng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân trước mặt đệ tử của mình, Bạch Tiểu Thuần nghe xong lại chấp nhận và tán thưởng.