- Chuyện này cũng không phải là ta muốn lừa gạt, ngài cũng hiểu đấy, Bạch Tiểu Thuần ta đáy lòng thiện lương, không thích gây chuyện, vô cùng ngoan ngoãn, ta chỉ là muốn quay về Nghịch Hà Tông mà thôi, đều là do bọn họ muốn giết ta mà. Ta chỉ có thể lấy thân phận khác, thế rồi mọi chuyện cứ vậy mà tiếp diễn, cái gì Chúng Ân Lệnh, cái gì Giám Sát Sứ, rồi thì xét nhà, những chuyện này cũng không phải ta cố ý, ài, người trong giang hồ thật là thân bất do kỷ mà.
Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian mở miệng, vừa nói vừa dò xét Thủ Lăng Nhân. Hắn thực sự là cảm thấy chính mình cũng có cái oan ức, xét ra thì bản thân cũng không sai, tất cả những chuyện này đều là nước chảy bèo trôi, hắn cũng đâu muốn như vậy.
Thủ Lăng Nhân sắc mặt không biểu tình, liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần, tay phải nhấc lên, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu đen ném cho Bạch Tiểu Thuần.
- Bốn phía trường thành đã bị Thiên Tôn dùng nước Thông Thiên Hải phong ấn, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào được. Ta hiện tại không thể rời khỏi Man Hoang, không đưa ngươi đi được. Nếu ngươi muốn vể Nghịch Hà Tông thì có thể tới sinh mệnh cấm khu, lệnh bài này có thể bảo vệ ngươi an toàn.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ nhận lấy lệnh bài, vật vừa đến tay đã làm cả người hắn lạnh như băng. Chỉ nhìn qua đã biết là bảo bối, hắn tranh thủ thời gian thu lại. Bạch Tiểu Thuần biết rõ sinh mệnh cấm khu, cũng gọi là vô nhân cấm khu, nằm ở giữa Man Hoang và Thông Thiên khu vực, không ai có thể đi qua nơi đó.
Nơi giao thông duy nhất giữa hai bên chính là chỗ trường thành kia, một khi đã có lệnh bài này lại có thể đi qua sinh mệnh cấm khu, như vậy Bạch Tiểu Thuần lúc nào cũng có thể rời khỏi. Hơn nữa đi qua sinh mệnh cấm khi thì tốc độ hắn quay về Nghịch Hà Tông cũng tăng lên nhiều, dù sao theo kế hoạch lúc trước của Bạch Tiểu Thuần thì phải đi qua trường, mà như vậy thì lại phải đợi thuyền, sau đó quay về Tinh Không Đạo Cực Tông làm trạm trung chuyển.
Vừa nghĩ tới Thủ Lăng Nhân đối tốt với mình như vậy, Bạch Tiểu Thuần liền cảm động, hắn không cho lệnh bài kia là giả dù sao nếu lão thực giết mình thì chẳng cần âm mưu gì mà chỉ tát một cái là xong.
- Lão gia gia, người chính là gia gia của ta... Vậy, ta đi trước.
Bạch Tiểu Thuần dưới sự kích động nhanh chóng mở miệng, nói xong thì hắn cũng định rời khỏi đây. Hắn cảm thấy lúc này mình ở lại Man Hoang rất nguy hiểm, nên thừa dịp hôm nay tất cả bọn họ còn bị hai tiếng sư tôn của mình chấn nhiếp, nắm chắc thời cơ để đào tẩu.
Duy chỉ có thái độ của Thiên Tôn lại làm cho Bạch Tiểu Thuần chần chờ, thế nhưng suy nghĩ lại, bản thân chỉ là một tiểu nhân vật, mà đại nhân vật như y chắc cũng không chấp nhặt với mình, huống chi mình cũng không hề đắc tội y.
- Ta lặng lẽ trở về, chắc hẳn là không sao đâu.
Bạch Tiểu Thuần chần chừ một lát nhưng rồi vẫn thấy trở về Nghịch Hà Tông còn an toàn hơn ở lại đây, khi mà thân phận hắn đã bị bại lộ.
Thế nhưng khi Bạch Tiểu Thuần vừa hạ quyết tâm, đang định rời đi thì Thủ Lăng Nhân đứng bên bờ Minh Hà, đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói.
- Còn nhớ không, năm đó ngươi có hỏi tên của lão phu, câu trả lời của ta...
- A?
Bước chân Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại, nhìn về phía Thủ Lăng Nhân, có chút không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên nói tới chuyện này.
- Nơi thế giới này, ngươi có thể coi như một cái mộ thật lớn, mai táng một Chúa Tể tên là Khôi...
Thủ Lăng Nhân âm thanh càng lúc càng khàn khàn, khuôn mặt của lão cũng vào lúc này trở nên tang thương hơn nhiều.
- Sau khi Chúa Tể chết đi liền đóng thế giới chi môn thông với ngoại giới lại, đặt ra di chúc, chỉ khi có người tu luyện đạt đến Đại Thừa cảnh, cũng tức là ngang với Thiên Tôn thì mới mở thế giới chi môn ra, bằng không thì bất luận là ai cũng không được rời khỏi nơi đây!
Thủ Lăng Nhân nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt tang thương, như đang hồi ức.
- Phần mộ!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, những chuyện có liên quan tới thế giới này trước đây hắn cũng góp nhặt được vụn vặt vài chuyện. Nhưng lúc này lại nghe được thông tin hoàn chỉnh rồi, nhất là khi biết được thế giới này lại là một phần mộ thì hắn lập tức trợn to mắt, nội tâm như có sét đánh ầm ầm.
- Mà người đời sau của hắn cũng đã trở thành Hoàng tộc của thế giới này, đời đời lại có Khôi Hoàng, thế nên thế giới này mới có tên là Khôi Hoàng giới!
Thủ Lăn Nhân không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, lão giống như đang lẩm bẩm, thì thào với chính mình, đồng thời trong lúc đó từ trong giọng nói của lão như truyền tới một cảm giác của năm tháng thật tự nhiên.
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ vẫn sẽ như trước, xuất hiện Hoàng giả Đại Thừa cảnh bên trên Bán Thần cảnh... Chỉ là chuyện lại trở nên ngoài ý muốn, cuối cùng lại xuất hiện một tu sĩ, dựa vào thiên tư kinh diễm tuyệt luân của mình mà sáng tạo ra Thiên Tôn Pháp đi theo một con đường khác, phá vỡ Khôi Hoàng Triều!
Nói tới tu sĩ này, dù âm thanh của Thủ Lăng Nhân vẫn trầm thấp nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn có thể loáng thoáng nghe ra, đối phương dường như có ý khen ngợi. Từ đó có thể thấy thiên tư của kẻ này kinh tài tuyệt diễm đến thế nào rồi, về phần thân phận của tu sĩ này Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng đã rõ rồi.
- Mà lão phu lại không thể can thiệt, có rất nhiều chuyện ta biết nhưng không thể hành động. Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ giữ mộ, thủ hộ đại mộ của Chúa Tể, thủ hộ luân hồi, thủ hộ thế giới chi môn. Lần thứ nhất, ta cưỡng ép ra tay cũng chỉ có thể làm cho Hoàng tộc không bị diệt, tại nơi Man Hoang này tiếp tục lưu lại hương khói, mà cái giá cho lần ra tay này của ta chính là sự tồn tại của ta chỉ còn gần nửa mà thôi.
- Vị tu sĩ này vào nhiều năm sau cũng đã tìm được ta, muốn mở thế giới chi môn ra, rời khỏi thế giới này. Có điều hắn không phải chính thống, lão phu tất nhiên không thể đồng ý, nhưng cũng nói cho hắn phương pháp chính xác!
- Có điều hắn không thích hợp với Khôi Hoàng truyền thừa, hắn nhiều lần tìm đến lão phu, dùng đủ các biện pháp, dường như cuối cùng hắn cũng đã hiểu rằng chỉ có tiêu diệt lão phu thì hắn mới có thể rời đi.
- Người này chắc ngươi cũng đã biết là ai rồi, hắn được gọi là Thông Thiên đạo nhân, cũng tức là Thiên Tôn mà lúc trước ngươi nhìn thấy.
Thủ Lăng Nhân nói tới đây liền xoay người lại nhìn Bạch Tiểu Thuần.