Mặt mày người này cũng bình thường thân thể cũng lạnh lẽo nhưng khi hắn mở mắt thì bầu trời liền xuất hiện sấm vang chớp giật. Một cỗ chấn động Thiên Nhân từ người hắn bộc phát ra, thậm chí lệnh bài trong tay Bạch Tiểu Thuần cũng rung lên vài cái, làm như lệnh bài phát hiện được ý nghĩ kiêu ngạo bất tuân từ đại hán truyền đến.
Khi đại hán giáp bạc bộc phát chấn động Thiên Nhân, sát khí trong người hắn cũng tràn ra rất đậm đặc, chỉ với lực lượng của một mình hắn đã khiến năm nghìn thi khôi xung quanh đều run rẩy giống như không thể chịu đựng được.
Lúc này, hắc giáp thi khôi vốn vẫn ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu. Trong mắt thi khôi này lộ ra tia sáng kỳ dị, trên người hắn cũng bạo phát ra chấn động có thể so với Thiên Nhân. Chấn động nổ vang trời miễn cưỡng đối chọi với giáp bạc đại hán.
Cảnh tượng này khiến toàn bộ những người chứng kiến xung quanh đều phải hấp khí, ai cũng biến sắc triệt để.
- Trời ạ, hai bộ thi khôi Thiên Nhân, chín bộ nửa bước Thiên Nhân, gần năm nghìn hắc giáp đại quân!
- Chết tiệt, lúc trước ai nói Bạch Hạo khó bảo toàn bản thân. Đúng là bịa đặt! Hắn chẳng những không gặp nguy hiểm mà quyền thế lại càng thêm ngập trời a!
- Đây đã là ngang bằng với trình độ của Giám Sát sứ Hắc Minh lúc trước. Năm nghìn thi khôi a...
- Cỗ lực lượng này xem như đã gần với Tứ Đại Thiên Vương và Đại Thiên Sư rồi. Có thể nói, trong Man Hoang, Bạch Hạo hiện chính là người đệ nhất ở dưới Bán Thần a!
Mọi người đều vội vã lấy ngọc giản ra, nhanh chóng truyền tin đi. Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung phía trên Giám Sát phủ nhìn xem cảnh hai đại thi khôi đối chọi gay gắt với nhau, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh như băng. Hắn nhìn ra đại hán giáp bạc không muốn bị mình đem ra sử dụng, nếu là lúc khác, hắn có lẽ còn có tâm tình mà trêu chọc vài câu để đại hán này khuất phục, cùng lắm thì dùng lệnh bài trấn áp.
Nhưng bây giờ, tâm tình Bạch Tiểu Thuần đang bị áp lực đang điên cuồng mãnh liệt nên trước với sự bướng bỉnh của đại hán hắn liền nổi giận, hai mắt lộ rõ hàn ý. Hắc giơ tay phải chỉ tới đại hán giáp bạc.
Lập tức, hắc giáp Thiên Nhân bên cạnh hắn liền lao tới, chín bộ hắc giáp nửa bước Thiên Nhân xung quanh cũng lập tức tràn ngập sát khí xông đến đại hán giáp bạc. Chưa hết, năm nghìn thi không cũng đồng ngẩng đầu gào rú, toàn bộ nhào tới, ra tay không chút lưu tình.
Sấm sét chấn động thiên địa, với năm nghìn thi khôi ra tay, giáp bạc đại hán cho dù là Thiên Nhân cũng không chịu nổi. Sau khi chống cự được một nén nhang thời gian, cùng với một tiếng nổ vang, thân thể hắn bị đánh văng xuống mặt đất. Khí tức chấn động của đại hán giáp bạc thật là lớn, có vẻ như vẫn còn chưa phục, nhưng khi thấy hắc giáp cùng toàn bộ thi khôi lại đang ngưng tụ thần thông chuẩn bị đánh nữa thì hắn vội lộ ra ý thần phục.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới hất tay, không để ý đến những thi khôi này nữa. Thân ảnh hắn nhoáng lên đã xuất hiện bên trong mật thất, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Hắn đang chờ đợi Chúng Ân lệnh được ban bố.
Hắn tin tưởng, chỉ cần tối đa mấy canh giờ là Chúng Ân lệnh... sẽ được truyền khắp toàn thành quét ngang toàn bộ Man Hoang đến tất cả các gia tộc quyền quý!
Mà giờ khắc, chuyện Bạch Tiểu Thuần có được thêm hai nghìn thi khôi nữa đã được truyền ra ngoài, trong phúc chốc, toàn bộ quyền quý trong Khôi Hoàng thành đều nghe tin, cả đám liền thần sắc đại biến.
- Không thể nào! Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại như thế?
- Chẳng những hắn không gặp nguy hiểm mà khí thế lại càng bay cao hơn. Chuyện này nhất định có vấn đề.
- Ta cảm thấy có gì đó nguy hiểm.
- Có chuyện lớn rồi!
- Hà Mã
Chuyện Giám sát phủ xuất hiện thêm hắc giáp thi khôi khiến vô số người chú ý, tất cả đều tâm thần chấn động, nhất là những quyền quý kia, càng kinh ngạc vô cùng.
- Không thể nào...
- Bạch Hạo hẳn phải mắc kẹt trong vũng bùn, không thể rút ra!
- Biện pháp duy nhất chính là hắn phải từ nhiệm chức Giám Sát sứ… nhưng bây giờ hẳn chẳng những không gặp chuyện gì lại còn tăng thêm quyền thế!
Khôi Hoàng thành giờ khắc này, vì chuyện tình ở Giám Sát phủ mà tất cả quyền quý đều phát động thủ đoạn để tìm hiểu nguyên nhân. Nhất là những người cầm quyền ở các gia tộc đã tham dự việc bắt Bạch Hạo hồn, bọn họ càng chấn động mãnh liệt.
Trong lòng bọn họ mơ hồ cảm thấy có gì đó không phải, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đáp án. Tuy vậy, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế chỉ có thể suy đoán và yên lặng chờ đợi. Tin tưởng rằng, rất nhanh thôi, mọi thứ đều sẽ được phơi bày.
Trong khi đó, những thiên kiêu từng có mâu thuẫn với Bạch Tiểu Thuần đều cũng đang nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là rất bực dọc chuyện Bạch Tiểu Thuần vẫn bình an vô sự.
- Vì cái quái gì mà hắn còn chưa chết?!
- Tên Bạch Hạo này nhất định là đang hư trương thanh thế.
Những thiên kiêu hồn tu này hầu như đều thuộc dòng chính trong mỗi gia tộc, chúng được trưởng bối trong tộc chỉ định là người thừa kế. Thường ngày, phần lớn tài nguyên trong tộc được phân phát cho chúng, vì thế tu vi của bọn chúng mới có thể đạt đến mức độ bây giờ.
Trong gia tộc chúng cũng có khá nhiều anh chị em hoặc không thuộc dòng chính nhưng hoặc thuộc dòng chính nhưng không phải là người được chỉ định làm người thừa kế. So với các thiên kiêu, các huynh đệ này bị kém cạnh không ít, vô luận là tu vi hay tài nguyên đều cách biệt rất lớn.
Dù vậy, bọn họ cũng là con cháu nối dõi nên nếu so với các hồn tu khác thì họ vẫn là cao cao tại thượng. Chỉ là những huynh đệ này thường phải quay xung quanh những người được chỉ định là thừa kế. Chỉ như vậy thì bọn mới có thể kiếm thêm được tài nguyên.
Toàn bộ gia tộc quyền quý trong Man Hoang đều đã được truyền đời như vậy. Dù rằng thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài người phản tộc nhưng kết cục đều cực kỳ thê thảm.
Giờ phút này, bên trong Triệu gia, Triệu Đông Sơn dùng một quyền đánh đổ một cây đại thụ trong sân. Mảnh vỡ văng tứ tung, không ít trong đó bắn trúng người những tộc nhân khác. Tuy nhiên, bọn họ chẳng dám né tranh, chỉ đứng yên tại chỗ chịu trận.
Không ít người trong này chính là anh chị em của Triệu Đông Sơn, phần lớn khác lại là dòng thứ. Ở bên ngoài, bọn người này đều phong quang vô hạn, nhưng khi về trong tộc, trước mặg người thừa kế là Triệu Đông Sơn thì bọn chúng chỉ có thể cúi đầu nịnh nọt.
Triệu Đông Sơn sắc mặt âm trầm vô cùng, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.