Rầm rầm rầm!
Chín người xuất thủ cưc kỳ tàn nhẫn, cũng không dám khinh địch, trực tiếp triển khai đòn sát thủ, trong lúc nhất thời nhật nguyệt vô quang, hư vô biến hóa, đủ loại thuật pháp thần thông như đánh nát thiên địa, một bàn tay có chín ngón tay vỗ thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bàn tay này cực kì khủng bố, nó làm Bạch Tiểu Thuần sinh ra cảm giác hãi hùng khiếp vía, hắn có dự cảm nếu bị bàn tay này bắt lấy, cho dù nhục thân của hắn mạnh cỡ nào cũng hình thần câu diệt!
- Cự Quỷ Vương, nếu ngươi chậm trễ hóa giải việc này, cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần thét lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh, tiếng nổ mạnh sinh ra, hắn di động tránh né thật nhanh, hắn hiểu nếu mình chậm một chút, nhất định sẽ bị bàn tay chín ngón kia chụp chết.
- Có bản lĩnh từng người đi lên đấu với ta này!
Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn rống lên thật to, thân thể lần nữa lui lại với tốc độ cực kỳ kinh người, phối hợp vận chuyển tu vi cho nên tốc độ càng nhanh, trọng yếu nhất, cảnh giới Bất Tử Cốt của hắn đột phá từ Thối Cốt lên Lực Cốt, cho nên nhục thân mạnh hơn không ít, tốc độ cũng tăng rất mạnh..
Kể từ đó, lúc hắn di động thật nhanh đã tạo ra không ít tàn ảnh, lại dựa vào lực lượng một người tránh né tâần thông của chín Thiên Hầu, tuy hắn không thể phản kích nhưng có thể kéo dài thời gian.
Cảnh này làm chín tên Thiên Hầu cau mày, chín người đồng loạt ra tay đã là xem trọng đối phương, không ngờ tốc độ của người này quá siêu phàm, bọn họ không thể truy sát.
Sắc mặt hai tên Thiên Công trên bầu trời nhìn thấy điểm này liền âm trầm, trung niên Thiên Công hừ lạnh, gương mặt bồng bềnh trên không trung ngưng tụ lại thành một, hóa thành chân thân và nâng tay phải lêm điểm một chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần đang chạy trốn.
Trong nháy mắt một chỉ vừa xuất hiện, nơi xa đã có tiếng Hồng Trần Nữ mang theo tức giận bay thẳng tới nơi này.
- Trần Hảo Tùng, dừng tay!
Vị Thiên Công ra tay với Bạch Tiểu Thuần chính là trưởng bối của Trần Hùng, cũng là một trong thập đại Thiên Công của Khôi Hoàng thành. Trần Hảo Tùng.
Thập đại Thiên Công của Khôi Hoàng thành đều là Thiên Nhân, hơn nữa còn là Thiên Nhân đại viên mãn.
Mười người bọn hắn chính là lực lượng trọng yếu của Khôi Hoàng thành. Tu vi bọn hắn thâm hậu vượt xa đám người Vô Thường công và các lão tổ của ba đại tộc ở Cự Quỷ thành. Hồng Trần Nữ cũng không phải là đối thủ.
Tuy nhiên, phụ thân của Hồng Trần Nữ lại là Cự Quỷ Vương, đấy là chỗ dựa của nàng, hơn nữa nàng còn được Cự Quỷ Vương ban cho chí bảo giúp nàng có đủ lực giao chiến với Thiên Nhân đại viên mãn.
Chỉ là, tuy chí bảo này có thể giúp nàng đối địch cùng Thiên Nhân đại viên mãn nhưng lại khó có thể dùng nó để bảo hộ cho người khác. Lúc này, vừa cấp tốc chạy tới đã thấy Trần Hảo Tùng ra tay, nàng cũng chỉ có thể vội vàng mở miệng ngăn cản.
Ánh mắt Trần Hảo Tùng hơi lóe lên, chân mày khẽ nhíu lại, hắn nghĩ nhanh. Món nợ thân tình lúc trước, hắn đã trả xong cho Hồng Trần Nữ. Nàng xuất hiện lúc này tuy rõ ràng là vì Bạch Hạo nhưng có lẽ chính bản thân nàng cũng chẳng muốn. Nhất định là do Cự Quỷ Vương sai khiến.
- Nếu Bạch Hạo chết rồi, chưa chắc Cự Quỷ Vương vì thế mà ra mặt.
Trần Hảo Tùng hừ lạnh. Tuy là hôm nay hắn mới lần đầu gặp Bạch Hạo nhưng ác cảm trong lòng đã có sẵn. Vụ thua cược hơn tám mươi triệu tiền lần trước đã khiến hắn rất khó chịu.
Lúc này hắn không để ý gì tới Hồng Trần Nữ, một chỉ kia chẳng những không thu hồi mà ngược lại càng lao nhanh hơn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Khi Trần Hảo Tùng phát chỉ, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy đầu óc chấn động. Trước khi Trần Hảo Tùng ra tay, Bạch Tiểu Thuần chẳng qua là chỉ cảm giác rằng uy áp của lão già kia rất mạnh. Khi đối phương ra tay, sắc diện Bạch Tiểu Thuần liền đại biến.
Hắn nhận ra, trong số những Thiên Nhân mà hắn từng gặp thì Trần Hảo Tùng chính là người mạnh nhất. Một chỉ này dường như không phải là dẫn động ý chí của trời đất thế nhưng lại khiến hắn cảm giác được một chỉ này chắc chắn sẽ đánh lên người hắn, không cách gì né tránh được.
Dường như... thiên tùy nhân nguyện! (Trời theo ý người)
Thật sự thì đây chính là Thiên Tùy Nhân Nguyện. Một cảnh giới chí cao vô thượng trong Thiên Nhân cảnh.
Bạch Tiểu Thuần không suy nghĩ gì được nữa cũng không để ý chi đến những Thiên Hầu chung quanh. Giờ khắc này, tràn ngập trong tâm thần hắn chính là một chỉ kinh thiên động địa này.
Trong mắt hắn, một chỉ này đã thay thế thương khung (trời cao), to lớn vô hạn, một khi giáng xuống cũng chính là trời đất sụp đổ xuống người mình, hắn có cảm nhận được cả thân thể cùng linh hồn mình như muốn vỡ tung ra.
Trong thời khắc sinh tử, Bạch Tiểu Thuần rú lên hung dữ. Thứ cảm giác ở bên bờ vực của cái chết này khiến hắn hiểu được nếu không thể đối kháng với chỉ lực này, hắn nhất định phải chết hôm nay.
Không kịp suy nghĩ gì thêm, Bạch Tiểu Thuần lấy thanh trường thương màu đen mười sáu lần luyện linh, mà Cự Quỷ Vương đã cho, ném ra. Trường thương hóa thành một tia chớp đen phóng thẳng về phía đạo chỉ lực kia.
Đồng thời, hắn cũng vội vã lui lại, một tay lấy Vĩnh Dạ Tán căng lên, một tay vói ra phía sau chụp lấy Chu Hoành. Tay hắn vừa chụp được Chu Hoành thì một tiếng nổ rung trời vang lên, sấm sét oanh động.
Chính là ngọn trường thương mười sáu lần luyện linh đã đụng chạm với đạo chỉ kia. Cuồng phong bộc phát ngập trời!
Oành oành. Bùm bùm!
Ngọn trường thương màu đen liền bị vỡ vụn thành từng mảnh, trực tiếp bị phá hủy. Ngón tay kia cũng bị ảm đạm đi ít nhiều.
Đây là pháp bảo đã được luyện linh mười sáu lần. Nếu là Thiên Nhân bình thường, khi trường thương bị toái diệt liền đã có thể hóa giải được ngọn đòn này. Nhưng Trần Hảo Tùng lại là Thiên Nhân đại viên mãn, hắn ra tay cường hãn hơn rất nhiều.
Trường thương vừa vỡ vụn, ngón tay hư ảo kia lập tức xuất hiện ngay trước Bạch Tiểu Thuần, điểm thẳng tới Vĩnh Dạ tán.
Tiếng nổ ầm ầm lại vang lên. Lực lượng phòng hộ của Vĩnh Dạ tán cũng không thể chống cự nổi, tán dù bị xé nát. Gương mặt nửa cười nửa khóc trên tán dù hét lên một tiếng, lao ra khỏi dù thôn phệ ngón tay khổng lồ. Thế nhưng cũng chỉ là rắn nuốt voi, mặt quỷ nhanh chóng rạn nứt rồi tan vỡ, tán dù rách nát nhưng những nan dù không biết làm bằng vật liệu gì mà không hề bị tổn hại.
Bạch Tiểu Thuần đau lòng, vội thu hồi Vĩnh Dạ Tán. Thân thể cũng mượn lực phản chấn nhảy lui về phía sau. Một chỉ kia bị cản trở hai lần đã trở nên suy yếu, ánh sáng trên ngón tay ảm đạm dần nhưng tốc độ vẫn không suy giảm, tiếp tục lao về phía trước. Chu Hoành bị lấy ra làm lá chắn vội hét lên hoảng sợ.