- Bạch Hạo, ta thích ngươi!
Câu nói này làm Bạch Tiểu Thuần suýt khóc, Bạch Hạo nghe xong cũng run rẩy, trong lòng bi thiết tên của mình thật bị sư tôn chơi hỏng... Mà Trần Mạn Dao cau mày nhìn sang.
Hứa San trực tiếp làm đầu óc Bạch Tiểu Thuần càng lớn, hắn tuyệt vọng phát hiện mình đường đường Vạn phu trưởng, đại tổng quản thành Cự Quỷ, là nhân vật nổi tiếng trong Man Hoang, hắn dám trói cả trăm thiên kiêu, dám đấu với Thiên Nhân, mình cũng từng vỗ đầu Bán Thần Vương gia, nhưng mà nhắc tới tình yêu nam nữ thì hắn... Té nhào!
Ngày hôm nay, hắn cũng không biết mình vượt qua như thế nào, chỉ nhớ rõ Hứa San cùng Trần Mạn Dao không ngừng phát sinh mâu thuẫn, không ngừng cãi nhau...
Thật vất vả chịu đựng được đến hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần đóng cửa hàng thật sớm, lúc Hứa San và Trần Mạn Dao rời đi, hắn đứng ở nơi đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà với vẻ mặt bi phẫn.
- Ta đường đường là tình thánh...
Bạch Tiểu Thuần bi thương, hắn không còn tự đắc như trước kia, trước mắt chỉ có bất đắc dĩ tới cực điểm.
- Tại sao lại như vậy, năm đó Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội suýt chơi chết ta... Ta đến Man Hoang đã đủ cẩn thận rồi, sợ mình ưu tú quá mức sẽ hấp dẫn nữ hài tử khác, ta... Ta đã dùng bộ dạng đồ nhi Bạch Hạo nhưng không thể che lấp dung nhan tuấn tú của mình, vì cái gì... Ta vẫn được người khác ưa thích... Trời xanh ơi, tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực dậm chân, bộ dạng oan khuất và kêu trời trách đất không lắng nghe tiếng lòng của mình.
Hồn Bạch Hạo ở bên cạnh lại mở to mắt, nghe sư tôn nói những lời kia, thần sắc của hắn có chút buồn bực và bất đắc dĩ, hắn sờ sờ lên mặt của mình, cố tình đi phản bác sư tôn nhưng nhìn thấy bộ dạng sư tôn hiện tại quá không bình thường, hắn do dự một chút vẫn im lặng không nói.
- Chẳng lẽ, thật sự tại ta ưu tú tới mức xuyên việt thời không, siêu thoát tất cả, chỉ chỉ dựa vào khí chất, dựa vào linh hồn thuần khiết của ta đã có thể làm vô số nữ tử ái mộ ta hay sao?
Bạch Tiểu Thuần phẫn uất liên tục đấm ngực dậm chân.
- Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần ta thật sự đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng rồi sao?
- Ta nên làm cái gì bây giờ, ưu tú cũng không phải là cái tội của ta...
Bạch Tiểu Thuần dùng sức lắc đầu, vào lúc hắn cảm khái, hồn Bạch Hạo đã không thể nhìn nổi nữa, hắn bị những lời của sư tôn kích thích không kiềm được, lúc này phải đứng ra nói một câu.
- Sư tôn, ngươi... Ngươi đang tự trách mình hay đang khoe khoang bản thân?
Bạch Tiểu Thuần quay người trừng mắt nhìn đồ nhi của mình.
- Đồ nhi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra vi sư đang buồn rầu thật sự hay sao, ai, ngươi không hiểu đâu, đồ nhi, ngươi biết không, năm đó lúc vi sư còn là phàm nhân cũng đã rất phiền não, những nữ hài trong thôn, Đại Hoa, Đại Hoàng, Đại Hắc, các nàng đều yêu thích ta, mỗi ngày đuổi theo ta, ta cự tuyệt vô số...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo thần thái hồi ức, nội tâm đau đớn.
Hồn Bạch Hạo hồn đứng bên cạnh nghe xong cũng ngơ ngác, suy nghĩ cái tên Đại Hoa nghe kiểu gì cũng giống tên con mèo, mà Đại Hoàng là tên của con chó, thế Đại Hắc là tên con gì? Hắn nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra là cô nương thế nào lại có tên là Đại Hắc!
- Ta cho rằng sau khi mình bước vào tiên đồ là có thể từ nay về sau không còn hấp dẫn nữ hài chú ý nữa, ngươi còn không biết đâu, không bao lâu sau Hầu Tiểu Muội vừa ý ta, Tiểu Đỗ Đỗ cũng vừa ý ta, ta rơi vào đường cùng nên trốn đi Huyết Khê Tông, nhưng ta nào biết rằng Tống Quân Uyển cũng vừa ý ta...
Bạch Tiểu Thuần không biết hồn Bạch Hạo đang suy nghĩ gì, hắn liên tục cảm thán đời bất công.
- Ta có thể làm sao, ta cũng không muốn mà, vì vậy ta đi, nhưng ta nằm mơ cũng không ngờ lúc đi vào Nghịch Hà Tông lại có ngàn vạn nữ tử đưa thư tình cho ta.
- Đồ nhi, ngươi nói xem, tại sao trời xanh cho ta ưu tú như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Bạch Tiểu Thuần thổn thức, hắn nhìn trộm hồn Bạch Hạo, ban đầu hắn rầu rĩ thật, hắn vừa nói vừa kể không hiểu thế nào biến thành đắc ý, thậm chí còn có bộ dạng đắc chí.
Hồn Bạch Hạo hồn khổ bất đắc dĩ nhìn sư tôn, không tin những lời này, hắn còn không biết... Sư tôn hắn đang chờ hắn làm ra vẻ mặt không tin, trong nháy mắt hồn Bạch Hạo làm ra vẻ mặt không tin thì Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, sau đó là âm thanh "Ào ào" vang lên trong phòng.
Hơn vạn lá thư tình màu hồng đổ ra trên mặt đất... Chồng chất thành núi nhỏ, bên trên không ít lá thư tình còn có gắp hình trái tim.
- Ngươi xem đi...
Bạch Tiểu Thuần dùng bi phẫn che dấu đắc ý của mình.
Hồn Bạch Hạo giật mình,hắn sững sờ một lát sau đó hít khí lạnh, đầu óc trống rỗng và nghẹn họng nhìn trân trối, trong mắt mang theo mờ mịt và không dám tin tưởng.
Thưởng thức biểu lộ đặc sắc của đồ nhi, lòng hư vinh trong lòng Bạch Tiểu Thuần thỏa mãn rất lớn, hắn cẩn thận thu hồi những lá thư tình này, suy nghĩ nên tìm thời cơ thích hợp lại dùng tiếp, càng nghĩ mình là sư tôn cũng nên có việc gì đó để đồ nhi sùng bái, cho nên phải thường xuyên cho đồ nhi biết sự lợi hại của sư tôn như hắn.
Không quan tâm tới hồn Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần phát sầu đứng tại chỗ, sau nửa ngày hắn buồn bực quay vào trong phòng, hắn suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể thở dài một tiếng và dùng nghiên cứu hỏa diễm mười bảy màu giết thời gian.
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn không thể tránh né, ngày hôm sau, Hứa San và Trần Mạn Dao nối gót tới, nhất là Hứa San, tính cách của nàng bá đạo, nàng tực tiếp ngồi bất động bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần đi đến chỗ nào thì nàng theo tới chỗ nào, dường như đang nói với tất cả mọi người, đây là nam nhân của ta, thỉnh thoảng còn nhìn sang Trần Mạn Dao.
Trần Mạn Dao làm như không thấy, khi thì mỉa mai vài câu, thường thường lúc nói vài câu thì Hứa San trực tiếp quát lớn, bộ dạng muốn tiến lên động thủ, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần đều run rẩy, hắn tranh thủ đứng ra khuyên can.
Hồn Bạch Hạo cũng lo lắng hãi hùng, hắn cũng không thể quản chuyện của hai nữ, hắn ghi nhớ chính mình là hồn nô "Khô khan", không nên tham dự vào trong đó.
- Xem ra Hứa San này cũng là sư mẫu...
Bạch Hạo thở sâu, hạ quyết tâm nên làm ra bộ dạng hồn nô mặt không biểu tình, tuyệt đối không để người khác nhìn ra sơ hở.