Lão giả này luyện linh rất phế vật, vì vậy làm sinh ý cửa hàng càng ngày càng kém, hôm nay không nói tên xấu rõ ràng nhưng không kém bao nhiêu, ngày bình thường không có người tiến tới, ngẫu nhiên có người bên ngoài tới nhưng bị hố vài lần sau đó đuổi đi.
Bạch Tiểu Thuần im lặng, hắn nhìn lão giả trước mắt với bộ dạng không cho ta tiền công ta sẽ bỏ đi, hắn vỗ túi trữ vật ném ba ngàn hồn dược ra ngoài.
- Đi nhanh lên!
- Ngươi bảo ta đi?
Lão giả sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ không vui, hắn cầm ba ngàn hồn dược sau đó đứng dậy ra khỏi cửa hàng.
- Không quá một tháng người này nhất định sẽ tới mời ta quay về, trong thành Khôi Hoàng này có nhiều cửa hàng luyện linh, cạnh tranh với nhau cực kỳ kịch liệt, muốn tìm Luyện Hồn Sư đến tọa trấn hắn còn phải trả giá cao hơn nhiêu.
Lão giả cười lạnh vài tiếng, càng chạy càng xa.
Lúc lão giả rời đi, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn qua cửa hàng trống trải, dứt khoát đóng cửa hàng lại, sau khi bố trí cấm chế lại quét dọn một phen, cho đến đêm khuya, rốt cuộc hắn cũng quét dọn từ trong ra ngoài, kể cả hậu viện và các gian phòng trống đều sửa sang lại, lúc này mới khoanh chân ngồi trong hậu viện nhìn qua bốn phía, thở dài.
- Tòa nhà này không sánh bằng đại viện trong thành Cự Quỷ ah.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn càng hoài niệm thời gian mình ở thành Cự Quỷ, càng hối hận lúc trước không giao Trần Mạn Dao ra xem, giao sớm chẳng phải không có chuyện gì sao?
Bạch Tiểu Thuần không hài lòng về cửa hàng, Bạch Hạo thì ngược lại, hắn cực kỳ thỏa mãn với cửa hàng, hắn thân là quỷ tu, hồn thể đặc thù, sau khi phiêu đãng trong cửa hàng vài vòng, sắc mặt thỏa mãn, hắn đi tới bên người Bạch Tiểu Thuần và hưng phấn lên tiếng.
- Sư tôn, nơi này rất tốt, dù sao chúng ta trong thời gian ngắn không thể quay về thành Cự Quỷ, an cư ở nơi này cũng tốt, linh lực nơi này tẩm bổ cho ta, ta tu hành ở nơi này còn nhanh hơn ở nơi khác nhiều.
Hồn Bạch Hạo phấn chấn nói ra, thân thể cải biến bộ dạng thành một trung niên, cảm xúc hứng thú dạt dào.
- Chút linh lực này tính là cái gì, chờ sau này vi sư mang ngươi đi tới nơi tốt hơn, linh khí còn nồng đậm hơn nơi này vô số lần.
Bạch Tiểu Thuần nói ra.
- Sư tôn không cần nhụt chí, ta cảm thấy nơi này không tệ, ngày bình thường sư tôn có thể tu hành, về phần chuyện tiểu nhị cửa hàng sẽ do ta làm.
Hồn Bạch Hạo nói đến đây liền hưng phấn, hắn ngày bình thường đều ở trong hồn tháp của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù bởi vì hồn thể đặc thù và có lực lượng mặt nạ của Bạch Tiểu Thuần bảo hộ cho nên không sợ người khác nhìn ra mánh khóe, đáng tiếc tu vi khi còn sống chỉ là Trúc Cơ mà thôi, nơi đi xa nhất chính là Mê Hồn Lâm trước khi chết mà thôi.
Hiện tại hắn đi vào thành Khôi Hoàng, càng có một gian cửa hàng, tâm tình của hắn vô cùng kích động.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Bạch Hạo vui vẻ, tâm tình của hắn cũng đỡ một ít, ánh mắt nhìn hồn Bạch Hạo và có điều suy nghĩ, nhìn ra đối có một ít lòng trung thành với nơi này.
- Cũng được, vận mệnh đồ nhi của ta không quá tốt, sau khi trở thành quỷ tu, lại bởi vì ta dùng thân phận của hắn làm việc cho nên hắn dù muốn tiếp xúc người khác cũng không dám hiển lộ quá mức, là ta ủy khuất hắn.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm vào hồn của Bạch Hạo, lực lượng mặt nạ bộc phát và tăng thêm không ít, lực lượng ngưng tụ trong hồn Bạch Hạo.
- Sư tôn...
Bạch Hạo khẽ giật mình.
- Về sau thời điểm có người, ngươi ủy khuất cải biến thành hồn nô của vi sư, với tài nghệ luyện linh của vi sư, lật tay cũng có thể giúp cửa hàng khởi tử hồi sinh.
Bạch Tiểu Thuần cười cười, rất nhiều Luyện Hồn Sư trong Man Hoang đều giữ hồn nô bên cạnh, những hồn nô này khô khan, chỉ có thể làm chút chuyện đơn giản.
Sau khi hồn Bạch Hạo giả thành hồn nô là có thể giải quyết vấn đề tôn tại của hắn, hắn là quỷ tu vô hình, cải biến bộ dạng không làm người khác chú ý.
Nội tâm hồn Bạch Hạo cảm động, hắn nhìn sư tôn sau đó ôm quyền cúi đầu.
Cứ như vậy, sư đồ hai người ở trong cửa hàng chờ mấy ngày, cửa hàng lại mở cửa, mặc dù bề ngoài nhìn không khác gì lúc trước nhưng thực lực luyện linh sư chênh lệch như trời và đất.
Đáng tiếc danh khí cửa hàng quá thối, mở cửa hơn nửa tháng nhưng người bên ngoài đi lại hối hả, người đi vào cửa hàng chung quanh rất đông nhưng không ai hỏi thăm nơi này.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thế, hắn nghĩ tới mình mạnh miệng cho nên có chút ngồi không yên, trầm ngâm sau đó phân phó Bạch Hạo.
- Đồ nhi, ta cân nhắc cửa hàng chúng ta không có người tới là vì cái tên không vang dội, ngươi đi đổi tên đi, gọi là... Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Linh Phô!
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ mở miệng.
Hồn Bạch Hạo do dư một chút, cảm thấy cái tên này quá lớn, sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Tiểu Thuần thì hắn cúi đầu đi xử lý, rất nhanh, bảng hiệu của cửa hàng đã được thay đổi.
Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Linh Phô!
Bảng hiệu này vừa ra đã làm kinh động cửa hàng chung quanh, có điều người qua lại con đường này nhìn thấy bảng hiệu liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vào.
Bạch Tiểu Thuần đã đổi bảng hiệu nên hắn không như ngày thường đi nghiên cứu hỏa diễm mười sáu màu, hắn hào hứng bừng bừng ngồi sau quầy, đôi mắt trông mong nhìn nhìn cửa lớn, mong có người đi vào.
Hồn Bạch Hạo đứng bên cạnh, hắn biết rõ sư tôn rất hưng phấn, mặc dù nội tâm cảm thấy cái tên này quá lớn nhưng vẫn đứng cạnh Bạch Tiểu Thuần chờ khách nhân tới.
Chờ suốt một giờ, trươc cửa ra vào có mấy trăm người qua lại nhưng không ai đi vào, ngược lại có không ít người đứng chỉ trỏ cười đùa.
- Đệ nhất thiên hạ? Cái tên này quá lớn rồi.
- Ta biết nơi này là Luyện Linh Phô, trước kia thảm đạm đến cực điểm, không người hỏi thăm, cũng luyện chế hỏng không ít pháp bảo của người ta, bởi vì không sống nổi cho nên đổi tên tiếp tục lừa người.
- Làm những mánh lới này có ý nghĩa gì chứ, ta thấy làm hồn tu còn tốt hơn.
Lúc những lời này truyền tới, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần dần dần từ chờ mong trở thành tái nhợt, đến cuối cùng cực kỳ khó coi, hắn thở sâu tự nói mình phải kiên trì một chút, vì vậy... Ngày hôm sau, ngày thứ ba, cho đến đi qua bảy ngày, Bạch Tiểu Thuần đã không chịu nổi.
Bảy ngày qua không có ai đi vào, ban đầu còn có người xem náo nhiệt cười đùa, đến cuối cùng cũng không còn hứng thú, làm Bạch Tiểu Thuần không chịu được chính là ngay cả tiếng cười nhạo cũng không có...
Lại quay về bộ dạng không người hỏi thăm, điểm này làm Bạch Tiểu Thuần tức giận và không phục.