- Hừ, ta là người như thế sao, chút nguy hiểm như vậy, ta sẽ sợ sao? Ngươi xem ta là người nào?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tói đây, bỗng nhiên hắn chột dạ bỏ đi cái suy nghĩ nếu mình sớm biết, bởi vì nếu hắn biết trước... Hắn chắc chắn không đi!
Lúc này hắn đi tới miệng Luyện Hồn Hồ.
Cùng một thời gian, thế giới Luyện Hồn Hồ chấn động lần nửa, khu vực miệng ấm ẩn ẩn có hào quang mở ra.
- Có hơn mười người bỏ chạy, ta đoán hiện tại đang trốn ở chung quanh, chỉ có một giờ để ra ngoài, bỏ đi bỏ đi, nếu bọn chúng đã trốn thì cứ để chúng trốn đi.
Bạch Tiểu Thuần cũng có phần khẩn trương, hắn nhìn sang túi trữ vật của mình, biết rõ chính mình lại làm một đại sự.
Cái túi trữ vật này chính là củ khoai lang phỏng tay, Bạch Tiểu Thuần không dám cầm lấy, hắn phải hiến đại lễ này cho Cự Quỷ Vương...
Hắn lập tức hóa thành hào quang bay thẳng về miệng ấm Luyện Hồn Hồ, lúc hắn sắp tiếp cận, bỗng nhiên có một đạo hào quang ở hướng khác bay về phía miệng Luyện Hồn Hồ, nó lại đoạt trước Bạch Tiểu Thuần xuất hiện tại khu vực miệng ấm Luyện Hồn Hồ.
Đó là... quận chúa Hứa San của thành Linh Lâm, nàng đứng trước vòng xoáy, mà vòng xoáy này chính là lối ra Luyện Hồn Hồ, chỉ cần bước vào bên trong là có thể rời khỏi Luyện Hồn Hồ.
Nàng không bước vào, Hứa San đứng ở đó giống như môn thần, nàng ngẩng đầu nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, nội tâm Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, hào quang từ ngọc bội trên người Hứa San bao phủ vòng xoáy vào bên trong.
- Bạch Hạo, ta xem ngươi trốn đi nơi nào!
Hứa San đắc ý nói với hắn.
Bạch Tiểu Thuần cau mày nhìn Hứa San, đầu của hắn như muốn lớn hơn một chút, trong đám người têến vào trong Luyện Hồn Hồ, hắn cho rằng chỉ có mình Trần Mạn Dao làm hắn đau đầu, hắn càng không ngờ Hứa San lại làm hắn đau đầu hơn nữa.
Đánh thì đánh không được, nếu đối phương có tâm muốn chặn ở cửa không cho ra, mình muốn ra ngoài còn phải động không ít tâm tư mới được.
- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ nói.
- Ngươi hỏi ta làm gì? Ta còn muốn hỏi ngươi, vì cái gì ngươi nhìn thấy ta lại bỏ chạy!
Hứa San mở to mắt nhìn hắn, nàng còn giận dữ.
- Trên người của ngươi có ngọc bội bảo vệ, ta đánh không được, chỉ lãng phí thời gian nên đương nhiên phải bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần thở dài giải thích một câu, suy nghĩ nếu như có thể dùng lời lẽ khuyên đối phương thì hắn cũng không cần ra tay.
- Lãng phí thời gian? Hừ, ngươi đều trói chúng ta lại, ý muốn như thế nào!
Đôi mắt Hứa San chớp động còn mang theo ác liệt.
- Việc... Việc này là lệnh của Cự Quỷ Vương, ta là tiểu nhân vật nên phải tuân theo pháp chỉ của vương gia.
Bạch Tiểu Thuần rất ủy khuất nói với Hứa San.
- Thật?
Hứa San nghi ngờ.
- Chắc chắn!
Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng cam đoan, do dự một chút lại nói.
- Chúng ta, chúng ta không nên ra tay, ngươi cho ta đi có được không?
Hứa San trầm mặc ít nói nhìn Bạch Tiểu Thuần, dường như đang xác định lời của đối phương là thật hay giả, nếu là lúc bình thường, nàng sẽ ưự mình phán đoán, không dễ dàng tin tưởng người khác, nàng trước mắt không biết như thế nào, khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói chuyện, nàng lại nguyện ý tin tưởng hắn nói... Sau nửa ngày thì nàng vỗ túi trữ vật, hất tay ra, một đám hồn Tu Man Hoang xuất hiện.
Những người này chính là thiên kiêu của các gia tộc quyền quý, lúc này cả đám mặt mũi bầm dập, bọn họ bị phong ấn tu vi, cả đám tức giận muốn mắng chửi nhưng không dám lên tiếng, lo sợ không yên nhìn sang Hứa San, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, đây chính là đám gia hỏa nhận thua nhưng lại sinh muốn đối phó với hắn, về sau bị Bạch Tiểu Thuần dọa bỏ chạy khắp nơi, Bạch Tiểu Thuần không nghĩ tới mình có ý thả bọn chúng nhưng lại bị nữ ma đầu Hứa San bắt được.
- Ah...
Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn về phía Hứa San, không hiểu nổi nàng muốn cái gì.
- Nếu là lệnh của Cự Quỷ Vương, vậy ngươi mang bọn họ đi đi.
Hứa San nhìn Bạch Tiểu Thuần một lúc, ánh mắt không hề lợi hại, giọng nói cũng không lớn, ngược lại còn nhỏ một chút, ngay cả đôi mắt cũng xuất hiện thanafthais khác thường.
Bạch Tiểu Thuần ngẩn người, hắn nhìn thấy khác thường trong mắt Hứa San, hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi, trong nội tâm phản ứng đầu tiên chính là mình nhìn lầm...
- Ah, ta biết rồi, ngươi chính là giúp đỡ mà Cự Quỷ Vương nói!
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một tia linh quang, hắn nói ra.
- Ngươi mới là Cự Quỷ Vương giúp đỡ!
Chẳng biết tại sao Hứa San nghe được câu này lại tức giận, nàng tức giận dậm chân, lại bỗng nhiên bay về phía Bạch Tiểu Thuần, hai tay nắm lại thành quyền và vận sức công kích.
- Một lời không hợp liền đấu võ, đầu óc Hứa San có vấn đề.
Bạch Tiểu Thuần cười khổ, hắn thở dài và né sang một bên.
- Ngươi có bản lĩnh thì không cần ngọc bội!
Bạch Tiểu Thuần hô to một tiếng, hắn nâng tay phải đánh ra một quyền.
- Không cần thì không cần!
Hứa San bộc phát tính bướng bỉnh, trực tiếp thu hồi ngọc bội sau đó tấn công Bạch Tiểu Thuần.
Tiếng oanh minh quanh quẩn, gợn sóng truyền ra khắp nơi, lực lượng thân thể Hứa San cường đại, sau khi tiếp một quyền của Bạch Tiểu Thuần liền phun máu tươi, trong người xuất hiện tiếng ken két, lập tức trọng thương, ánh mắt của nàng lại xuất hiện hào quang khác lạ.
- Đầu óc Hứa San tuy ngốc nhưng cũng là yêu nữ, hào quang trong mắt nàng chắc là nổi lòng làm loạn với ta.
Bạch Tiểu Thuần do dự một chút, hắn cơ trí nhắc nhở bản thân mình, trong chớp mắt Bạch Tiểu Thuần ra tay lần nữa, Hứa San phun máu tươi, thân thể rút lui, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, từ đầu tới cuối Hứa San không sử dụng ngọc bội phòng hộ, nội tâm cảm thấy đầu óc Hứa San có vấn đề, thừa dịp đối phương lui về phía sau, tốc độ Bạch Tiểu Thuần tăng vọt và lao tới gần, hắn nâng tay phải lên, cũng không có đấm xuống, hắn vỗ một chưởng vào lưng Hứa San, dung nhập tu vi vào trong đó và phong ấn tu vi của nàng.
Tất cả hành vân lưu thủy, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy bất ngờ, sau khi bắt lấy Hứa San, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, cảm mình đã câu được con cá lớn.
- Nói không chừng hút sinh cơ của nàng có thể giúp mình đột phát bát trọng thiên.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây liền cầm Vĩnh Dạ Tán ra, đang do dự có nên đâm qua hay không, nhưng vào lúc này Hứa San nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thuần, căn bản không nhìn Vĩnh Dạ Tán, thần thái trong mắt khác thường và lớn tiếng nói:
- Bạch Hạo, ta thích ngươi!
- Ah?
Bạch Tiểu Thuần sợ hãi buông tay ra, Hứa San “Bịch” rơi xuống đất.